(ĐN Tokyo Revengers) Bách Hợp Tỏa Hương!
Chương 3: Tái sinh, gia đình
Bệnh viện tỉnh Shizuoka – ngày 13/11/1990
Tiếng gào khó nhọc của người phụ nữ vang vọng khắp phòng sinh.
Nhân vật phụ
Cố lên, nhịp tim của em bé đang yếu dần!
Sau gần bốn tiếng vật lộn giữa sự sống và cái chết, cuối cùng, đứa trẻ cũng chào đời. Nhưng—
Nhân vật phụ
Không khóc...
Nhân vật phụ
Em bé không khóc!
Không khí căng như dây đàn. Bác sĩ vội vàng kiểm tra, hộ sinh luống cuống lắc đầu
Nhân vật phụ
Nhịp thở yếu... rất yếu. Có thể... không sống được qua đêm nay.
Một bác sĩ già đứng lặng một lúc, khẽ thở dài
Nhân vật phụ
Đặt đứa nhỏ lên giường thai phụ đi...e là đứa nhỏ sẽ không qua khỏi đâu
Bọn họ yên lặng làm theo, thai phụ căn bản rất yếu lại còn khó sinh nữa. Tuy giữ được tính mạng nhưng đứa trẻ...
Bà mẹ chỉ vừa thoát khỏi cửa tử mà sắp mất con rồi...
Nước mắt lẫn mồ hôi lăn dài trên gương mặt nhợt nhạt của bà...bà ấy khóc nấc lên khi y tá đặt đứa nhỏ bên phải mình
Kagayaki Misaki
Con ơi...hức!!!
Bà hôn nhẹ lên trán đứa con mình chuẩn bị không gặp được nữa...
Đứa nhỏ chỉ vừa mới đến nơi này, nó còn chưa được nhìn ngắm thế giới nữa...
Kagayaki Misaki
Hức...hức...làm ơn...
Bác sĩ và y tá chứng kiến tất cả nhưng họ không thể làm gì, họ sót thương cho đứa trẻ vừa mới sinh...
Bà mẹ khóc trong nghẹn ngào, ôm chặt đứa con của mình vòng tay...
Kagayaki Misaki
Con yêu, mẹ đây. Đừng đi... Mẹ còn chưa nói xin chào.
Khoảnh khắc đôi tay dịu dàng ấy chạm lên lồng ngực bé xíu, điều kỳ lạ xảy ra.
Căn phòng như chững lại. Không gian lặng đi chỉ một giây.
Tiếng khóc bỗng bật lên, vang vọng. Mạnh mẽ.
Nhân vật phụ
Mau qua khám lẹ lên!
Nhân vật phụ
Nhịp tim của đứa trẻ bình thường rồi!
Kagayaki Misaki
Hức...con tôi...
Nhân vật phụ
Kì tích...đứa trẻ đó...
Nhân vật phụ
Sống rồi!!! Đứa trẻ chắc chắn sẽ sống khỏe mạnh
Kagayaki Misaki
Th...ế...thì t...ốt quá (ngất đi)
Nhân vật phụ
Mau cấp cứu cho sản phụ!
Sáng hôm sau tại phòng hồi sức
Ánh sáng mờ nhòe xuyên qua tấm rèm mỏng nơi cửa sổ, hòa cùng tiếng máy theo dõi nhịp tim nhè nhẹ vang lên trong căn phòng hồi sức. Bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có tiếng bước chân bác sĩ thỉnh thoảng vọng qua hành lang.
Trên chiếc giường nhỏ được bao quanh bởi máy móc, một đứa trẻ sơ sinh đang nằm yên
Mái tóc bạch kim, làn da tái nhợt hơn thường lệ, đôi môi hơi mím lại như đang giận dỗi cả thế giới. Cô bé – Yuri – vẫn còn thở yếu, nhưng phép màu từ đêm qua vẫn đang âm thầm tiếp diễn.
Bên giường, một người phụ nữ mặc áo bệnh viện – Misaki, mẹ của cô – ôm chặt con vào lòng, mắt hoe đỏ nhưng nụ cười nhẹ nhõm hiện rõ. Bà không rời khỏi chỗ từ lúc Yuri được sinh ra.
Kagayaki Misaki
Chào buổi sáng, con gái mẹ
Misaki khẽ nói, vuốt nhẹ mái tóc mỏng manh của đứa trẻ
Yuri – trong cơ thể sơ sinh – vẫn còn chưa thể mở mắt.
Tiếng tim đập đều đặn và một mùi hương mờ nhạt của cồn y tế xen lẫn... sự dịu dàng. Một cảm giác xa lạ mà kiếp trước chưa từng có. Không có tiếng mẹ quát, không có cái nhìn khinh thường của cha
Một y tá đẩy cửa bước vào, khẽ mỉm cười khi thấy cảnh tượng
Nhân vật phụ
Misaki-san, hôm nay sức khỏe của bé đã ổn định hơn nhiều. Các bác sĩ đều bất ngờ lắm.
Misaki gật đầu, ánh mắt không rời đứa con
Kagayaki Misaki
Con bé mạnh mẽ hơn tôi nghĩ...
Ánh nắng chiều xuyên qua khung cửa kính, vàng ươm như rót mật. Căn phòng hồi sức lúc này ấm áp lạ thường, không chỉ vì ánh mặt trời, mà còn vì sự hiện diện của hai người đàn ông đang đứng bên giường bệnh.
Một người là cha của Yuri, mặc sơ mi xắn tay, còn đeo nguyên thẻ nhân viên trên cổ – chắc vừa tan ca đã chạy đến
Người kia là ông nội, tóc bạc trắng nhưng mắt còn tinh anh, tay khẽ chống gậy gỗ, dáng đi hơi chậm nhưng bước vào phòng vẫn giữ tư thế thẳng lưng nghiêm nghị
Kagayaki Haruto
Misaki, em ổn chứ? (lo lắng nhìn vợ)
Kagayaki Misaki
Em ổn, đừng lo. Anh xem con đi này…
Misaki nhẹ nhàng xoay người, để chồng và cha chồng có thể nhìn thấy đứa bé đang ngủ.
Yuri, trong cơ thể nhỏ xíu ấy, cảm nhận rõ ràng có ai đó đang vuốt nhẹ đầu mình.
Cô hé mắt – đôi mắt xanh lam lờ mờ như sương khói, ánh nhìn ngơ ngác trong chốc lát.
Thật kỳ lạ. Không có ánh nhìn khinh thường. Không có sự im lặng nặng nề vì giới tính của cô. Chỉ là đôi mắt dịu dàng, và cả bàn tay cha đặt lên má cô – ấm thật sự.
Kagayaki Genzou (Ông nội)
Con bé giống Misaki hồi nhỏ ghê
Ông nội cười khẽ, nếp nhăn trên mặt cũng dịu lại.
Kagayaki Genzou (Ông nội)
Nhưng ánh mắt thì… có vẻ cứng đầu giống ai đó kìa (quay sang liếc nhẹ con trai mình)
Kagayaki Haruto
(bật cười) Vậy là hứa rồi nhé, ba sẽ bế cháu nội mỗi ngày, không được nuông chiều quá đó
Yuri nằm im, cảm nhận luồng hơi ấm tràn qua từ bàn tay chạm vào má. Một cảm giác mà cô chưa từng có trong suốt kiếp trước.
Kagayaki Yuri
“Đây là... gia đình sao?”
Kagayaki Yuri
“Thứ mà mình chưa từng có... lại dịu dàng đến vậy…”
Một dòng cảm xúc xao động len qua tâm trí cô. Không phải đau đớn, không phải giận dữ, cũng không phải sợ hãi – mà là lần đầu tiên trong hai kiếp sống, cô biết thế nào là được chào đón khi đến với thế giới này.
Chỉ một lúc sau, cửa phòng lại bật mở lần nữa. Một giọng nói trong trẻo vang lên
Kagayaki Hiyori
Con về rồi! Em con đâu? Em con đâu rồi ạ!?
Một cô bé mặc đồng phục cấp hai, tóc tết lệch một bên, thở hổn hển vì chạy vội, trên vai còn đeo cặp sách lủng lẳng.
Kagayaki Hiyori, vừa mới tan học liền phóng thẳng đến bệnh viện không chút do dự.
Kagayaki Misaki
Suỵt, nói nhỏ thôi con...
Kagayaki Misaki
Em vừa ngủ được một chút
Hiyori hạ giọng ngay lập tức nhưng vẫn không giấu được vẻ phấn khích. Cô rón rén tiến lại gần giường bệnh, mắt sáng long lanh
Kagayaki Hiyori
Đây là em gái của con ạ?
Cô bé cúi người, nhìn sinh linh nhỏ bé đang quấn trong chăn
Kagayaki Hiyori
Mặt tròn như bánh bao luôn…
Yuri khẽ chớp mắt. Lần đầu tiên, cô thấy rõ khuôn mặt người chị – nét dịu dàng, đôi mắt xanh nhạt ấm áp như làn nước mùa xuân, mang dáng vẻ của một người hay mỉm cười
Hiyori ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận chạm nhẹ vào bàn tay bé xíu của em
Kagayaki Hiyori
Xin chào, em gái nhỏ. Chị là Hiyori. Từ giờ, chị sẽ bảo vệ em
Chị gái? Cô đâu có ai như thế ở kiếp trước
Một người gọi cô bằng giọng dịu dàng và nói sẽ bảo vệ cô? Điều đó... có thật không?
Ở góc bên kia, ông nội khẽ lắc đầu.
Kagayaki Genzou (Ông nội)
Cái con bé này… mới mấy tiếng trước còn mếu máo vì phải chia đồ chơi, giờ đã nhận em như bảo vật.
Kagayaki Haruto
(cười nhẹ) Vậy là nhà mình giờ có hai công chúa rồi
Comments
kari
hay
2024-01-11
1