[ Chu Tô•朱苏 ] Điên Cuồng Chiếm Hữu Em !
Chapter: 3
Tiêu Đề:°CƠN SAY MÊ CỦA TÌNH SẮC
SỢI XÍCH KHIẾN HOA HỒNG
MẤT ĐI TẤT CẢ ! { III } °
___________________________________
Thời gian chưa bao giờ chịu chờ đợi bất kì ai, cứ thôi đưa trôi đi chưa bao giờ có hồi kết, thời gian càng trôi, Cậu lại chợt nhận ra. Giữa Cậu và Hạ Thâm thật sự không còn được như trước nữa.
Chắc có lẽ là một phần chuyện gia đình đi, lúc trước vốn đã ít có thời gian dành cho nhau, bây giờ còn ít hơn rất nhiều.
Anh có việc riêng của Anh, Cậu có việc riêng của Cậu, cũng gần sát nút tới kì thi, từ sáng đến tối gặp nhau một lần còn khó.
Xa cách nhau dần mà Cậu đã nhận ra, một khoảng vô hình ngăn cách bởi hai người, ban đầu vốn đã khó hợp, sự không hài hòa này đang ngày một lớn dần. Liệu còn có thể tiếp tục không?
:" Tô Tân Hạo ! Cậu làm gì mà thẫn thờ đứng im thinh thích như tượng thế? mau bưng hai ly rượu này đến bàn số 12 đi ".
Tô Tân Hạo ° Cậu °
À..vâng. // giật mình + mau chống cầm hai ly rượu //
Một cơn thấp thỏm lo âu đang ngày càng lớn mạnh, đâm trồi nảy nở, yêu nhau mà xa cách thế này y như là yêu xa.
Nhưng một lòng tin tưởng vào tình yêu mà bản thân giành cho Hạ Thâm, Tô Tân Hạo vẫn mau chống gạt bỏ mọi suy tư, cắt đứt từng mầm non một.
' Chỉ là bận quá thôi, mày làm gì mà lo xa thế? tin tưởng Anh ấy một chút đi chứ '
' Rồi sẽ...sớm bù đắp lại cho nhau thôi '
Đêm dài miên man, trăng hôm nay lại bị mây che khuất làm không gian trở nên âm u tối mịt hơn bao giờ hết. Sự trống vắng cô đơn bao chùm lấy thân ảnh của thiếu niên gầy.
Những chiếc xe bên đường trong giờ cao điểm lao vút trên đường, cái cảm giác quá cô đơn, Cậu khẽ ngẩng đầu nhìn ánh sáng yếu ớt sau đám mây đen. Cũng như nỗi lòng của Cậu vậy.
Khi Cậu cúi xuống, không cẩn thận va phải một ai đó.
Tô Tân Hạo ° Cậu °
Ây...thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy Anh.
Tô Tân Hạo ° Cậu °
Anh có sao không?
Người đàn Ông cao lớn mỉm cười xua tay, cặp kính tròn khẽ lóe sáng trong đêm tối, làm ẩn hiện nhan sắc phía sau, nhưng cũng đủ nhận thức vẻ đẹp khiến người lao đao.
Tô Tân Hạo ° Cậu °
Xin lỗi nhé..
:" Ây...đừng xin lỗi tôi nữa, để một người xinh đẹp như này đây phải cúi đầu xin lỗi thì có phải tôi đang tự cắn lương tâm mình không? ".
Tô Tân Hạo ° Cậu °
Nhưng đây là lỗi của tôi mà, là do tôi khô...
Đôi mắt sau cặp kính khẽ hiện lên một tia nguy hiểm, khóe môi hơi nhếch lên tạo một đường cong hết sức không bình thường. Vừa nguy hiểm vừa khiến người khác ume.
:" Tối muộn thế này Cậu đi một mình không mấy an toàn, hay để tôi đưa Cậu đến một đoạn an toàn nhé ".
Tô Tân Hạo ° Cậu °
// xua tay từ chối // Không cần đâu ạ.
Tô Tân Hạo ° Cậu °
Tôi đã quen đi vào buổi tối như vậy rồi, Anh đừng lo.
:" Sao mà không lo cho được? một người xinh đẹp như Cậu ra đường vào giờ này đã không an toàn rồi, còn ở khúc vắng như này ".
:" Chỉ để tôi đưa một đoạn thôi mà, cảm thấy nơi nào an toàn đông dân cư rồi sẽ để Cậu về, tôi không gây phiền phức cho Cậu đâu ".
Tô Tân Hạo ° Cậu °
Tôi mới chính là người gây phiền phức cho Anh chứ.
Tô Tân Hạo ° Cậu °
Con đường này tôi cũng đi nhiều rồi, quen nó như lòng bàn tay.
Tô Tân Hạo ° Cậu °
Thật sự là không...// chưa kịp dứt lời //
:" Ai mà biết được...nhỡ đâu có người theo sau Cậu mà Cậu không nhận ra thì sao? ". // khẽ lia mắt nhìn khúc hẻm bị bóng tối bao chùm //
Âm thanh khác hẳn vừa rồi, vừa rồi dịu dàng thân thiện lại có nét hiền hòa dễ gần bao nhiêu, giờ đây lại rất giống lúc Anh ta dùng tay ' xuỵt ' lúc nảy. Nguy hiểm thâm sâu không hề còn nét dịu dàng.
Tô Tân Hạo chẳng nhận ra, chỉ có thể ngượng ngùng để Anh ta đưa đi.
Chu Chí Hâm ° Hắn °
Hừ...lại cản đường !
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện cũng khá là vui vẻ, chỉ là tia vui vẻ đọng trên gương mặt Cậu không được lâu.
Xuyên qua những chiếc xe thưa thớt dần lướt qua, một bóng dáng quen thuộc bên kia đường, trong vừa thân quen mà vừa chả muốn nhìn thấy.
Tô Tân Hạo ° Cậu °
// Nụ cười dập tắt hoàn toàn + khựng lại rơi vào trầm ngâm //
:" Em làm sao thế? ". // nhận ra + nhìn theo hướng mắt Cậu nhìn //
Đôi mắt phức tạm hiện tia buồn bã, sự cay nồng chanh chua, từng mầm non bị cắt đứt lại một lần nữa hồi sức đâm trồi, như muốn xuyên qua con tim, còn mãnh liệt hơn, đau lòng hơn.
Hạ Thâm bên kia đường đang trò chuyện vui vẻ cùng một Cô gái, Cậu biết đấy là ai, chính là người lúc trước thích Anh, từng theo đuổi Anh đến ki3n cuồng.
Nhưng cuối cùng Cô ấy chỉ có thể thất vọng ngượng gạo mỉm cười chúc phúc cho hai người.
Tô Tân Hạo ° Cậu °
// bóp chặt tay + cố không để những giọt nước mắt yếu đuối chảy xuống // Không biết ạ...
:" Vậy chúng ta đi t...".
Tô Tân Hạo ° Cậu °
Không cần !
Tô Tân Hạo ° Cậu °
Đến đoạn này là được rồi, tôi cảm ơn Anh vì nghĩ cho sự an toàn của tôi.
Tô Tân Hạo ° Cậu °
Nếu lần sau có gặp lại, nhất định sẽ đãi Anh một bữa thay lời cảm ơn.
Tô Tân Hạo ° Cậu °
Tạm biệt. // dứt khoác xoay người //
:" Này...". // tay khựng lại //
Anh ta khựng lại gây lát, đôi tay không nắm được thứ gì chỉ có thể rút về đút vào túi quần, đôi mắt bị ánh sáng của trăng vừa bị mây trôi phản chiếu.
Chả nhìn ra ánh mắt phía sau trông như nào. Nhưng tia nguy hiểm không thể nào giảm bớt, mà chỉ có tăng.
Anh ta khẽ nhếch môi khinh thường, lia nhẹ mắt nhìn Hạ Thâm đang cùng một Cô gái đi xa dần.
:" Tiếc thật...không nghĩ đứa nhóc này có người yêu rồi, để tao xem...mày làm được cái trò trống gì ! ". // nhìn vào khoảng không phía sau //
Tô Tân Hạo ° Cậu °
// ngẩng đầu lên nhìn vào cửa sổ nhà bên cạnh //
Hạ Thâm ° Anh °
// giơ tờ giấy mình viết lên cửa sổ //
' Chúng ta ra ngoài nói chuyện chút nhé '
Ánh trăng mờ ảo, nhưng hôm nay thật sáng làm đổ bóng hai chiếc bóng ngồi trên xích đu lớn trên mặt đất.
Chiếc xích đu trong gió nhẹ nhàng, cái cảm giác ngượng ngùng căng thẳng trước nay chưa từng có ở hai người đang diễn ra.
Cuối cùng...người mở lời trước là Anh.
Hạ Thâm ° Anh °
Hạo nhi...có phải, Em vẫn chưa tin tưởng Anh hoàn toàn không?
Tô Tân Hạo ° Cậu °
Tại sao Anh lại hỏi vậy?
Hạ Thâm ° Anh °
Quá rõ ràng mà, Anh cảm thấy sự chúng ta...ờm..// khó nói //
Chả hiểu vì sao, cả hai lại rơi vào im lặng, rất lâu, rất lâu...tự sâu trong lòng của họ đã hiểu rõ.
Âm thanh lộp bộp của mưa rào thật nặng nề, hôm nay vẫn là một ngày u ám, những đám mây chứa biết bao nhiêu u buồn che kín, tuy mưa rất mát mẻ, nhưng cũng thật suy.
Hợp với tâm tình của Cậu lúc này.
:" Hạo nhi...mưa lớn thế này liệu Em có về được không? ".
Tô Tân Hạo ° Cậu °
Không sao đâu chị...Em về được mà, với lại..
Tô Tân Hạo ° Cậu °
Em cũng muốn dính mưa một chút..
Tuy Cô gái trẻ không hiểu gì, nhìn Cậu nhóc hiểu chuyện đến đau lòng đang ngắm mưa bỗng dưng lại cảm thấy buồn thay.
Tô Tân Hạo che ô màu xanh đậm sải bước vô cùng khiêm tốn, chậm chạp vô cùng, cơn mưa thì lúc càng lớn hơn, cái cống nhỏ bên đường thì không ngừng giúp đường thông nước.
Chiếc ô bị những giọt mưa nặng hạt rơi xuống, như mỗi một nhát xuyên thẳng trái tim Cậu. Cái cảm giác thật khó chịu...
Đã không thể, rất muốn chấm hết...nhưng lại do dự.
Tình cảm bấy lâu đâu thể nói hết là hết được? giống thất tình quá nhỉ..à, thất tình thật mà...
Tô Tân Hạo khẽ mỉm cười, nhưng lại không hề tự nhiên, mang theo sự chua xót, chiếc ô bị buông lỏng mà rơi xuống. Nằm im trên đường, nhìn bóng người gầy gò chậm chạp rời đi.
Lạnh quá, đau quá...cái cảm xúc khó tả dâng trào, nước mắt hòa nguyện cùng nước mưa rơi xuống. Không trụ được mà khụy xuống ôm chân vùi mặt vào chân mà xả ra sự khó chịu trong lòng.
Mệt mỏi thật...Cậu cần ai đó làm chỗ dựa, cần một bờ vai bên cạnh an ủi Cậu..
Đột nhiên, Cậu cảm thấy mưa không rơi xuống người mình nữa, chỉ còn nước mắt ấm nóng, nhưng rõ ràng...vẫn còn tiếng mưa rơi rất lớn mà?
Tô Tân Hạo ° Cậu °
// khẽ ngẩng đầu lên //
Mái tóc đen mượt bị nước làm ướt nhẹp, rơi trên đôi mắt đỏ ửng ngập nước, chiếc mũi đỏ lan sang hai má, môi khẽ cắn chặt.
Chu Chí Hâm ° Hắn °
Không sao chứ?
Cậu không đáp, chỉ thất thần ngước nhìn Hắn.
Chu Chí Hâm ° Hắn °
// khẽ mỉm cười + cúi người ngồi xuống lại gần Cậu che ô // Đừng khóc.
Đôi tay thô rát lướt qua khóe mắt Cậu, người này Cậu không nhớ là ai, chỉ là người xa lạ, nhưng lại cho Cậu cảm giác rất an toàn.
Chu Chí Hâm ° Hắn °
Nếu mệt mỏi, không chịu được nữa thì cứ khóc, tôi sẽ ở đây với Em.
Tô Tân Hạo ° Cậu °
// không trụ được mà ngã vào lòng Hắn khóc to //
Mặc kệ cơn mưa sau chiếc ô có lớn đến mức nào, cũng chả lớn bằng âm thanh nức nở của Cậu.
Mệt thật rồi...nên buông bỏ chứ nhỉ? cả hai không hợp chính là sự thật, có quá nhiều lỗ hỏng cho cuộc tình này, không thể lấp đầy hết.
Chỉ có đều...là không cam lòng.
Tô Tân Hạo chả rõ diễn biến tiếp theo diễn ra như nào, chỉ biết bản thân đã dựa vào một lòng ngực ấm áp, một vòng tay ấm áp, tuy hơi vụng về nhưng lại an ủi Cậu đến yên tâm.
Khiến trái tim Cậu được xoa dịu phần nào, khóc một trận thật đã, sẽ không khó nói ra câu chia tay nữa...
Chu Chí Hâm ° Hắn °
// nhấc bỗng Cậu lên + ôm chặt vào lòng //
Đôi mắt của Hắn tuy u ám, nhưng lại không giấu nổi sự vui vẻ trong đáy mắt, nhìn người đẹp trong lòng vì khóc đến mệt rã mà ngủ thiếp đi.
Tay Hắn khẽ siết chặt hơn nữa, dù có xảy ra chuyện gì. Hắn nhất định không đầu hàng buông tay !
' Sợi xích đã bắt đầu giăng lên, chuẩn bị xích lại sự tự do của bất kỳ ai, sẽ không thể thoát khỏi nó '
' Cơn mê của tình sắc khiến Chủ Nhân sự giam cầm mê muội, có thể làm bất cứ điều gì để chiếm đoạt thứ mình muốn '
' Bất kể là ai, cũng không thể ngăn cản bởi con thú dữ khát m.áu đi3n loạn, lòng chiếm hữu cực kì mạnh không dễ đánh mất con mồi '
' Chỉ có thể bất lực...mặc nó trêu đùa số phận ! '
Hạ Thâm ° Anh °
Cái gì? Hạo nhi vẫn chưa về sao ạ !!
________________Cắt________________
___________________________________
________________Cắt________________
___________________________________
________________Cắt________________
Phinne đayy UvU ° Tác Giả °
Bận quá mấy bà ưi, không có thời gian đụng vào điện thoại một chút nào.
Phinne đayy UvU ° Tác Giả °
Mấy bà ráng đợi nhé, qua sinh nhật Chu Chu lẫn văn nghệ, tui sẽ cố cố cố gắng up Chap.
Comments
butterfly🦋
tại sao bà tg có thể viết hay như v z:)))
2024-09-01
4
yêu ZS dữ lém☆o☆
Ôi tình của dã thú:)))
2024-03-30
16