Từ hôm đó trở đi, Thiên Ý ở tại biệt thự nhà họ Tô để dưỡng bệnh, ngày nào Tùng Lâm cũng vây quanh Thiên Ý, bé bỏ tất cả những thú vui hàng ngày của mình để chăm sóc cho cậu bạn ân nhân của mình, bưng trà rót nước... làm bà Tô phải ngạc nhiên, bà cảm thấy từ ngày chuyển về vùng này bà lại bỏ bê cảm nhận của con mình, nó rất cần một người bạn. Hai đứa ở chung cũng rất hòa hợp, một đứa nói một đứa nghe, cái đứa nói đương nhiên là Tô Tùng Lâm cái miệng không lúc nào nghỉ, Thiên Ý tĩnh lặng hơn nhiều, rất ít nói chuyện lâu lâu chỉ ừ ờ hoặc gật đầu hay lắc đầu, nhìn vào cảm thấy bé lạnh nhạt nhưng khi nhìn kĩ đôi mắt bé long lanh thỏa mãn, từ khi bé hiểu chuyện đến nay Tô Tùng Lâm là người bạn đầu tiên nói chuyện với bé trừ hai bé nhà họ Lâm, những người khác luôn cho rằng bé khắc chết cha mẹ, tới ông bà nội không muốn chơi chung với bé lâu ngày bé cũng không thích nói chuyện nữa, Tùng Lâm không cảm thấy bé khác biệt, bé cảm thấy rất vui.
Bà Tô cho người đi hỏi chuyện mới biết Võ Thiên Ý là đứa bé mồ côi đang ở nhờ nhà bà con họ hàng bà Lâm, nhưng nhà nghèo không đủ ăn trong nhà còn hai đứa bé, đứa lớn 5 tuổi và đứa nhỏ 2 tuổi. Hàng ngày Thiên Ý và đứa bé lớn cùng tuổi phải phụ nhà giao đồ vì gia đình làm nghề dệt vải và làm nông, Thiên Ý là con của người anh đã mất của bà Lâm, lúc Thiên Ý một tuổi làng xảy ra sạt lở, vì cứu con nên ba mẹ Thiên Ý đều bỏ mình trong nhà chỉ dành dụm ít tiền trao lại cho người em gái là bà Lâm nuôi dưỡng. Rất may, người cô này đối xử với Thiên Ý không tệ, con họ có gì thì Thiên Ý cũng sẽ có, người dượng là ông Lâm cũng rất quý Thiên Ý vì ông là bạn thân chí cốt với ba Thiên Ý nên coi bé như con ruột mà nuôi nấng, và còn một điều nhà họ nợ ba mẹ Thiên Ý mà không bao giờ trả hết nên ra sức mà nuôi dưỡng yêu thương bé.
Khi họ nghe Thiên Ý gặp tai nạn, hai người rất lo lắng muốn đem bé đi nhưng ông bà Tô nhất quyết giữ bé lại để chăm sóc, hai ông bà Lâm rất cảm động với ý tốt của nhà họ. Thiên Ý ở nhà họ Tô tầm 3 tháng các vết thương đều lành trừ vết sẹo ngay bụng làm cách nào cũng không hết sẹo được. Cũng trong 3 tháng Thiên Ý đã có thể nói chuyện với Tùng Lâm, hỏi gì đáp nấy không còn là chỉ ừ ờ như ba tháng trước nữa. Trong những tháng ngày này, người vui vẻ nhất chắc chắn là tiểu Tùng Lâm bé rất vui khi chơi với Thiên Ý, làm bé cao hứng nhất có lẻ là làm cho Thiên Ý nói chuyện với mình, khi Thiên Ý nơi chuyện giọng bé nhỏ nhẹ, mềm mại làm Tùng Lâm cảm thấy Thiên Ý giống chú Thỏ con mình nuôi ngày bé.
Thấm thoáng gia đình nhà họ Tô đã ở đây được 2 năm, 2 bé nhà họ Lâm là Lâm Tiểu Hải và Lâm Tiểu Hà chơi rất thân với Tùng Lâm, hay rủ nhau đi thả diều, đi hái rau gặt lúa đều cùng nhau. Đến một ngày, Thiên Ý nghe Tùng Lâm bảo 2 ngày sau sẽ rời khỏi đây và lên lại thành phố để đi học, Tùng Lâm không muốn đi một chút nào, ở thành phố không có tiểu Ý Ý của bé (tiểu Ý Ý là biện danh của Tùng Lâm đặt cho Thiên Ý), nhưng không đi thì không được, trước ngày đi một ngày Tùng Lâm có hẹn Thiên Ý tới cái cây mà cả hai hay ngồi.
"Ngày mai là tớ đi rồi, tiểu Ý Ý tôi sẽ nhớ cậu lắm"
"Cậu sẽ không trở lại sao?"
"Tôi chắc chắn sẽ trở lại, cậu đợi tôi, tôi sẽ quay lại đón cậu"
"Ừ"
Tùng Lâm gãi đầu, cậu thật hi vọng có thể mang theo tiểu Ý Ý của mình, vo lại bỏ vào túi rồi mang đi, nhưng cậu biết là không thể. Đang suy nghĩ làm sao để mang tiểu Ý Ý đi cùng thì giọng nói nhỏ nhẹ vang lên
"Cho cậu" tiểu Ý Ý đưa tay vào trong túi áo lấy ra chiếc bùa bình an mà từ bé cậu đã đeo tới giờ, đây là món quà mà ba mẹ cậu để lại cho cậu.
"Vậy tôi cũng cho cậu cái này" nói rồi Tùng Lâm đưa tay tháo cọng dây chuyền trên cổ xuống đưa cho tiểu Ý Ý.
"Tôi sẽ đến" Tùng Lâm hứa chắc nịch
" Tôi sẽ chờ" tiểu Ý Ý
Hai người không biết rằng, ông trời đôi khi sẽ trêu ngươi lòng người, làm họ phải trải qua nhiều thăng trầm mới tới được hạnh phúc. "Tôi sẽ đến" của Tùng Lâm nào biết rằng người nói câu "tôi sẽ chờ" sẽ không chờ được nữa.
Updated 101 Episodes
Comments
Aza Izy
Truyện hay mà ít người xem quá
2024-01-11
2