Võ Thiên Ý năm nay đã 12 tuổi, cái tuổi đến trường như bao bạn đồng trang lứa khác. Cậu vẫn không thay đổi là bao chỉ có cao hơn, tuy cậu hay lamg việc nặng dưới cái nắng hơn 30 độ làn da cậu vẫn cứ trắng, với đôi mắt to tròn như ngày nào, chỉ điều cậu lại ít nói đi hẵn so với 5 năm trước, có lẽ sẽ chẳng ai khiến cậu phải nói chuyện khi không phải là người kia.
Làng cậu năm nay lại đến mùa, mùa lúa chín trĩu nặng, xa xa những cô chú nông dân đang còng lưng gặt lúa, những con trâu đang uống nước bên dòng sông. Vào vụ mùa, gia đình nhà họ Lâm cũng như bao nhà khác, những đứa trẻ đi học về thì phụ giúp công việc đồng án, tuy vất vả nhưng tụi nhỏ chưa bao giờ than thở, tay chân thoăn thoắt làm việc, tuy vất vả mà vui.
"Anh Thiên Ý! Khi nào thì anh Tùng Lâm về đây ạ?" Lâm Tiểu Hà mở to đôi mắt hỏi. Một câu hỏi mà hỏi tới tận 5 năm chưa bao giờ đổi
"Anh không biết" Cậu cũng đang muốn hỏi là khi nào cậu ấy tới, nhưng cậu tin rằng hắn đã hứa là quay lại đón mình thì nhất định quay lại.
"Em nhớ anh ấy" Lâm Tiểu Hà than thở.
Võ Thiên Ý cũng nói thầm trong lòng - anh cũng nhớ cậu ấy.
" Hai người đừng có ở đó mà than với thở, khi nào đến nhất định sẽ đến mà" Người nói câu này là Lâm Tiểu Hải, nhưng cậu cũng mong ngóng hắn lắm, chơi với nhau rất vui.
"Haiz" cả 3 chống tay lên cằm ngước nhìn trời.
Ở một nơi trong thành phố Đa Phú, Tô Tùng Lâm cũng vui mừng vì hôm nay cũng là lúc hắn thực hiện lời hứa với một người, hắn chạm tay lên lá bùa may mắn mà người nào đó đã tặng cho mình, thì thầm bảo "cậu chờ tôi".
Hè tới, vùng làng hẻo lánh này tuy không giàu có nhưng được nổi khách du lịch rất ưa thích vì chọn nơi đây làm địa điểm leo núi cắm trại, vào mùa này Võ Thiên Ý lên núi phụ giúp gia đình đi hái cây bông để cô cậu dệt vải. Tới lúc hoàng hôn, khi đã thấm mệt Võ Thiên Ý chuẩn bị đi về, trên đường về cậu gặp một đôi tình nhân trẻ đi lạc trong rừng, họ bảo đã lạc mất đồng đội muốn xuống núi nhưng lại lạc đường tới tận chỗ của cậu. Phải biết rằng nơi cậu hái cây bông cách một ngọn núi so với nơi cậu ở, muốn xuống núi nhưng có nhà ở và nhà trọ chỉ có làng của cậu, hai người ấy đi theo cậu. Đi khoảng một tiếng đồng hồ trời bắt đầu mưa, mưa to tầm tã, mưa gào thét trong đêm khiến cho cả ba không tài nào mở mắt lên được. Trời đi càng lúc càng tối càng mưa to, nếu không đi nhanh thì sợ sẽ gặp sạt lở núi, cả ba nhanh chóng đi vội trong mưa, đôi tình nhân ấy có cô gái trẻ đột nhiên bị vấp cành cây té ngã xuống đất, chẳng may nơi cô gái té xuống là một con dốc nếu lăn xuống đó thì sẽ gặp vực sâu vạn trượng không thấy đáy. Đúng là tạo hóa trêu ngươi, người tình của cô gái thấy như vậy thì ôm người yêu cùng lăn xuống, may mắn thay chỉ lăn tới gần vực đã dừng lại kịp lúc, còn chưa kịp vui mừng thì trên núi đá bắt đầu sạc lở và lăn xuống, Võ Thiên Ý thấy tình hình không ổn vội chặt lấy dây mây cột vào tảng đá bên cạnh thả dây xuống cho hai người, lúc cả ba chuẩn bị đi tiếp thật không may một tảng đá to lăn xuống với tốc độ cực nhanh, nếu như lăn trúng thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, theo hướng này sẽ rơi trúng cô gái, trong tình thế mảnh chỉ treo chuông, Võ Thiên Ý đã nhào tới đẩy cô gái đó ra tản đá cứ thế đụng vào cậu khiến câuh ngã lăn xuống vực thẳm. Khi rơi xuống cậu lại nghĩ rằng "Ba mẹ, ông bà nội! Con sắp tới với mọi người đây" có lẽ sống trên đời 12 năm cậu sẽ không hối tiếc điều gì, nếu như cậu chết đi cô và dượng sẽ không phải lo cho mình nữa, sẽ tiết kiệm được biết bao nhiêu là tiền, như vậy cũng rất tốt. Nhưng có lẽ, cậu sẽ không chờ được cậu ấy tới đón mình, sẽ thất hứa với cậu ấy. " Tiểu Tùng Lâm! Tạm biệt"
Tô Tùng Lâm vui tươi hớn hở đến vùng quê nghèo ngày xưa cậu đến, nơi có người bạn cậu yêu quý nhất, tuy chưa biết đối với cậu ấy là tình cảm gì, nhưng bố hay bảo với hắn rằng "Sau này con gặp được người nào khiến con đau lòng, khiến con nhớ nhung, khiến con vui vẻ khiến con muốn bảo bọc người đó để người đó không phải chịu khổ, thì khi đó con sẽ biết được đó là người con sẽ thương yêu suốt cuộc đời".
Khi đó mẹ hắn đã đánh hắn một trận, hỏi hắn có phải yêu rồi hay không, làm hại con gái nhà ai, rượt hắn hết ba con phố.
Cốc cốc! " tiểu Ý Ý, tôi đến rồi! Cậu mau mau ra mở cửa cho tôi"
Két!! "Cậu là?" Bà Lâm mở cửa ra hỏi, đừng hỏi tại sao bà không nhận ra hắn, cách 5 năm hắn đã cao rất nhiều, gương mặt cũng không còn nét ngây thơ tinh nghịch nữa
"Chào cô! Là cháu Tùng Lâm đây ạ! Có Thiên Ý ở nhà không ạ?
Tới đây thì bà đã biết " Thiên Ý nó.." bà vừa nói vừa khóc " Nó đi rồi". Nỗi khổ sở của bà, đau buồn và ân hận đan xen, tại sao để Thiên Ý đi hái bông, nếu như là bà thì Thiên Ý sẽ không....
Nụ cười trên gương mặt hắn cứng đờ, từ lúc mở cửa hắn không để ý bây giờ nhìn vào nhà, hắn nhìn thấy di ảnh của cậu, đầu óc hắn trống rỗng, tim như ngừng đập, không thể nào là cậu ấy, cậu ấy đã nói là chờ hắn tới đón cậu, đã hứa với nhau như vậy, nếu như hắn tới đón cậu ấy sớm hơn, sớm hơn chút nữa tiểu Ý Ý của hắn sẽ không rời bỏ hắn mà đi.
Nhưng cuộc đời này làm gì có cái gọi là nếu như.
Updated 101 Episodes
Comments