Văn Chu (2)

Nó đứng nhìn bóng lưng của anh đi vụt ra khỏi nhà, một lúc lâu sau nghe thấy tiếng xe của anh, nó mới chịu nhảy xuống đất, ánh sáng phát ra từ nó, chưa đến 2 giây lại hóa thành người.
Nó nhìn vào trong thùng rác, thấy đồ ăn mà nó bỏ công sức ra để nấu, vậy mà Lưu Diệu Văn lại nhẫn tâm như vậy, đổ hết đi, ít ra thì anh ta cũng phải để lại cho nó chứ.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Chẳng thèm nấu cho anh ta nữa!
Chu Chí Hâm tức giận đến xù cả lông lên, khoang tay giận dỗi quay mặt đi nơi khác.
Không biết đã bao lâu trôi qua, nó lười biến dùng sức mạnh của bản thân dọn dẹp mớ hỗn độn dưới bếp, sau đó lại vòng ra mang đống đồ mà Lưu Diệu Văn vừa gom vào ủi thẳng.
Nó biết bản thân mình làm như vậy vì cái gì, vì nó muốn Lưu Diệu Văn tốt hơn, không cần phải ăn cơm bên ngoài nữa, một đều nữa khiến nó làm như vậy, bởi vì Lưu Diệu Văn rất tốt bụng.
Thằng nhóc có cái tai trắng trắng hồng hồng không mặc quần áo chạy qua chạy lại trong nhà, ai mà thấy cạnh này chắc phụt máu mũi mà ngất.
Nhưng nó có vẻ chẳng biết gì cả, vẫn vui vẻ dọn dẹp nhà giúp chủ nhân.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, nó từ từ bước lên cầu thang, mở cửa phòng Lưu Diệu Văn ra tự nhiên bước vào, vừa nhìn thấy chiếc giường êm ái nó liền không chịu được mà nằm lên lăn lộn.
Nước da trắng như muốn phát sáng của nó nằm trên chiếc giường với chủ đề màu đen thật sự quá nỗi bật, Lưu Diệu Văn sau khi biết có một người lạ không mặc quần áo leo lên giường anh nằm, không biết anh sẽ nghĩ gì nữa.
Chu Chí Hâm sau khi lăn lộn đã, đột nhiên ngồi bật dậy nhìn về phía tủ quần áo của Lưu Diệu Văn, nó nhớ là lúc sáng Lưu Diệu Văn có lấy đồ từ đó ra.
Chu Chí Hâm từ giường nhảy xuống, đi về phía tủ quần áo, ở bên trong kéo ra được một chiếc áo sơ mi trắng của Lưu Diệu Văn, nó nhìn chiếc áo sau đó nghĩ gì đó.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Hình như hồi sáng mình thấy anh ta mặt như này!
Nó vừa nó vừa mặc chiếc áo vào, từ tốn nhớ lại cách Lưu Diệu Văn mặc áo lúc sáng.
Lúc sáng Lưu Diệu Văn vô tình không đóng cửa nhà vệ sinh lại, Chu meo meo vô tình đi vào ngay lúc anh đang mặc áo, sao đó nhớ đến bây giờ.
Một lúc lay hoay cũng mặc được chiếc áo, tuy là hai cúc áo phía trên không cài được nhưng ít ra cũng cài được 4 cúc áo ở phía dưới.
Chiếc áo vó chút rộng không vừa vặn với nó, che ngang hai chiếc đùi non trắng hồng của nó, áo xệch qua một bên để lộ cái cổ vài đôi vai nhỏ xinh, Chu Chí Hâm nhìn bản thân mình trong gương khẽ mỉm cười
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Ta giống con người rồi nè!
Sau đó lại ngã lưng xuống giường, kéo éo của Lưu Diệu Văn lên ngửi ngửi
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Mùi của anh ta nè!
Lại úp mặt xuống chiếc gói của Lưu Diệu Văn hít hít vài cái
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Cũng thật là thơm!
Nó nằm trong tư thế úp mặt xuống không biết bao lâu, cứ thế mà ngủ quên lúc nào chẳng hay biết
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Êi nói nghe nè, tớ vừa nhặt được một chú mèo ấy!
Lưu Diệu Văn ngồi trong phòng giám đốc của mình, tay xoay bút trò chuyện với thư ký riêng bên cạnh.
"Văn Ca bây giờ cũng nuôi mèo?"
Thư ký kia nhìn anh, khẽ trêu chọc.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Là mèo anh đấy, tớ đặt tên cho nó là meo meo!
Lưu Diệu Văn mỉm cười nói tiếp, nhìn cậu bạn vừa thân vừa là thư ký riêng của mình.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Ohh, tên meo meo, nghe thật nhạt nhẽo!
Nghiêm Hạo Tường đảo mắt một vòng, sau đó đưa lấy cầm lấy ly trà nhấp một ngụm.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Mèo nhỏ quấn người lắm, muốn đến nhà tớ không?
Lưu Diệu Văn nói xong một câu, liền nhỏ giọng dụ dỗ, Nghiêm Hạo Tường cũng quá biết tính anh, y nhìn anh một cái liền lắc lắc đầu.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Mua một ít đồ cho mèo nhỏ nữa!
Chu Chí Hâm ngủ quên một giấc trong phòng của Lưu Diệu Văn, nó lờ đờ tỉnh dậy thì cũng đã thấy trời đã tối, có lẽ là Lưu Diệu Văn sắp về rồi.
Nó nhanh chóng chạy xuống bếp, nấu vài món ăn như lúc sáng đợi sẵn trên bàn, sau đó lại dùng sức mạnh của mình để làm cho nó vẫn luôn nóng hổi.
Sau khi dọn dẹp xong nhà cửa một lần nữa, nó mới hóa lại thành meo meo.
Đúng như nó đoán, Lưu Diệu Văn đã nhanh chóng về đến nhà, trên tay túi lớn túi to đồ chơi cho mèo, phía sau còn vó cả Nghiêm Hạo Tường.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Meo meo ơi, tao về rồi nè!
Lưu Diệu Văn bước vào trong nhà nhưng chẳng thấy meo meo đâu, trên bàn vẫn là một mân cơm nóng hổi khiến Nghiêm Hạo Tường có chút thắc mắc
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Nhà cậu vừa thuê người giúp việc sao?
Lưu Diệu Văn không biết phải trả lời như nào, đành gật gật đầu cho có lệ.
Cả hai đi tìm khắp cái nhà nhưng vẫn chẳng thấy Chu meo meo đâu, Lưu Diệu Văn có chút sợ nhanh chóng chạy lên phòng của mình bật camera lên xem thử.
Anh tua về thề gian lúc anh vừa đi ra khỏi nhà, nhìn qua màng hình thấy meo meo vẫn ngồi yên trên bàn ăn, anh hơi gấp gáp tua lên một chút
Nhìn vào màng hình mà Lưu Diệu Văn muốn rớt hai con mắt xuống luôn, thứ anh nhìn thấy lúc này không phải là meo meo nhỏ nhắn đáng yêu, mà là một câu thiếu niên có đôi tai và cái đuôi mèo không mặc quần áo đang chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa giúp anh.
Nhìn theo hành động của cậu thiếu niên đó mà anh hoang mang đến nỗi chẳng biết cái đếch gì luôn rồi, một lúc sau lại không thấy cậu ấy trong khu vực phòng khách nữa, mà đã thấy cậu ấy đã nhào lộn trên giường của anh rồi.
Anh xoay người lại nhìn qua chiếc giường của mình, khẽ nuốt nước bọt
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Cái gì đang diễn ra vậy?
Tiếp tục nhìn vào máy tính, thấy cậu thiếu niên kia đã rời giường đi đến trước tủ quần áo, Lưu Diệu Văn nhìn hành động của cậu ta mà đổ mồ hôi đầy đầu.
Thấy cậu ta từ từ mặc chiếc áo của mình sao, Lưu Diệu Văn lúc này mới gào thét.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
CÁI QUẦN GÌ VẬY TRỜI ĐẤT ƠI!!
Hành động tiếp theo của cậu ấy lại khiến anh sợ hơn, thằng nhóc đó đang ngửi mùi hương của anh trên chiếc áo của anh, sau đó lại mỉm cười, nằm xuống giường của anh lại tiếp tục ngửi.
Nhìn vào cặp đùi trắng nõn nà của cậu thiếu niên kia, Lưu Diệu Văn vô thức nuốt nước bọt, nhìn anh bây giờ, chẳng khác nào đang xem phim đen cả...
Ừm....
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Lưu Diệu Văn sao vậy?
Nghiêm Hạo Tường khi nãy nghe thấy tiếng anh hét, y nhanh chóng chạy vào xem tình hình, đột nhiên nhìn thấy thứ xuất hiện trên màng hình máy tính, anh đơ người lại nhìn Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Nghe tớ giải thích điii
Lưu Diệu Văn che màng hình máy tính lại không muốn Nghiêm Hạo Tường nhìn tiếp, lớn giọng van xin.
Một lúc sau đã thấy Chu meo meo yên tĩnh ngồi trên sofa nhìn Nghiêm Hạo Tường chất vấn Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn thật sự không biết người được camera ghi lại trong nhà anh là ai cả, vì khi xem lại camera anh quá gấp gáp, tua đi phần Chu Chí Hâm hóa thành người nên bây giờ mới ra thế này đây.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cậu quen con trai sao?
Nghiêm Hạo Tường nghiêm túc nhìn Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn nhìn y, nước mắt ngắn ngước mắt dài rên khóc
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Hổng phải~
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tớ là trai thẳng mà, người trong đoạn khi hình đó là ai tớ có biết đâu.
Chu meo meo khẽ chui đầu vào trong sofa, che đi khuôn mặt đầy tội lỗi của mình.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Không phải cậu nói mới thuê giúp việc sao?
Nghiêm Hạo Tường nhớ ra gì đó, đột nhiên hỏi tiếp. Lưu Diệu Văn lúc này mới nhận thức được gì đó, ngước mặt lên nhìn Nghiêm Hạo Tường
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tớ nói cậu nghe, từ khi mang meo meo về nuôi, nhà tớ bỗng dưng lạ lắm!
Nghiêm Hạo Tường nhìn anh
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Lạ thế nào?
Chẳng hạn như là, sáng sẽ có một bàn đồ ăn, sau khi tớ về nhà lại có một bàn nữa, quần áo đều được giặt ủi sạch sẽ, cửa kính và nhà đều được lau chùi, sân trong vườn cũng vậy!
Lưu Diệu Văn ngồi kể ra một tràng cho Nghiêm Hạo Tường nghe, Nghiêm Hạo Tường vốn không hề tin ba cái chuyện tâm linh, y nhìn sang meo meo đang giấu đầu vào trong sofa kia.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Meo meo?
Nghiêm Hạo Tường bỗng dưng gọi nó khiến cho nó sợ đến nỗi dựng cả lông lên, quay mặt ra hung dữ với Nghiêm Hạo Tường.
Muốn vuốt đã thủ sẵn thế, chỉ cần Nghiêm Hạo Tường mà đưa tay lại gần nó chắc chắn sẽ chơi khô máu với y.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Meo meo, không được cắn người
Bỗng dưng Lưu Diệu Văn lên tiếng, đưa tay đến ôm lấy nó, nó đột nhiên xụ lông xuống, chui mặt vào trong hỗm cổ của Lưu Diệu Văn.
Đợi nó bình tĩnh một lúc, Lưu Diệu Văn bèn lên tiếng
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
A Nghiêm cậu nói xem, người trong đoạn ghi hình đó vừa có tai mèo, và cả đuôi, có khi nào là do meo meo biến thành không?
Chưa đợi Nghiêm Hạo Tường lên tiếng thì Chu Chí Hâm đã phản ứng dữ dội rồi, nó không muốn anh bế nó, nhanh chóng nhảy xuống khỏi người anh, chạy đi lên lầu.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Đấy cậu thấy chưa? Phản ứng dữ dội như vậy!
Lưu Diệu Văn bật cười nhìn Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường nhìn anh cười như vậy, đột nhiên cũng khoái chí.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cũng có thể?!
Đợi sau khi Nghiêm Hạo Tường quay về, Lưu Diệu Văn mới đi tìm meo meo, mở cửa phòng ra, không nhìn thấy meo meo đâu, chỉ thấy một người thiếu niên thân thể mảnh mai không mặc quần áo ngồi trên giường của anh.
Lưu Diệu Văn mỉm cười
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Biết ngay là em mà, meo meo!
Lưu Diệu Văn xoay người đóng cửa lại, bước đến gần cậu thiếu niên kia, lúc này cậu thiết niên bỗng quay mặt lại nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp của nó dường như đánh thẳng vào trái tim của Lưu Diệu Văn bấy giờ.
Lúc nãy nhìn nó qua màng hình, không nhìn rõ bây giờ thì nhìn rõ rồi, hóa ra là một cậu thiếu niên rất xinh đẹp.
Hot

Comments

justcallmenoname

justcallmenoname

Nghe câu này cứ vô tri kiểu j ấy

2024-09-25

0

Bao mê truyện(tạp hóa)

Bao mê truyện(tạp hóa)

lớp 4-5 cs Nàng Tiên Ốc vs cô Tấm bh cta cs Nàng Tiên Meo Meo=))))

2024-09-13

5

Bao mê truyện(tạp hóa)

Bao mê truyện(tạp hóa)

Nghiêm+ Meo meo= Nghiêm Meo Meo=)))

2024-09-13

8

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play