Truyện Ngắn [All Chu] [Tô Chu] [Văn Chu] [Cực Chu]

Truyện Ngắn [All Chu] [Tô Chu] [Văn Chu] [Cực Chu]

Văn Chu (1)

Anh là Lưu Diệu Văn hôm qua vừa đón sinh nhật 20 tuổi, anh là giám đốc của một công ty khá lớn, gia đình anh ba đời giàu có, đến đời anh đột nhiên thành tỷ phú khi nào chẳng hay chẳng biết.
Hôm nay trên đường đi về nhà, xe đang băng băng trên đường thì đột nhiên, một chú mèo anh lông dài từ đầu đến, lao thẳng lên đầu xe của anh, vì đang chạy xe với tốc độ nhanh, ở đâu lại bay đến một chú mèo khiến anh có chút giật mình, thắng gấp.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Ơn trời!
Lưu Diệu Văn vừa thắng xe lại, chú mèo trắng trên xe mặt đang áp vào của kính vì gió lớn, đột nhiên Lưu Diệu Văn dừng lại, áp lực gió mất đi khiến bản thân lăn cù xuống dưới đường lộ.
Lưu Diệu Văn mở cửa bước ra khỏi xe, đi đến trước đầu xe xem xét tình hình của chú mèo trắng nọ, thấy nó đang ngồi kế bánh xe liếm liếm lông, anh khẽ thở dài một hơi.
Sau khi bế nó lên, để nó vào trong lề đường, định lên xe rời đi.
Vừa đi về đến nhà, anh bước xuống xe mở cổng nhà ra, vì nhà không thuê người giúp việc nên anh tự làm hết mọi chuyện, xem như rèn luyện trước, sau này cưới vợ còn có cái mà dùng.
Sau khi mở cổng ra anh lại lên xe, lái vào trong khuôn viên nhà. Sau đó lại chạy ra đóng cổng nhà lại, bước vào đến trong nhà, anh đưa tay bật đèn lên, ngôi nhà lập tức bao phủ một màu trắng tinh.
Lưu Diệu Văn cởi áo khoác ngoài ra, máng lên vá để đồ thì đột nhiên.
Lưu Diệu Văn nghe thấy tiếng mèo phát ra từ dưới chân mình, anh giật mình quay mặt xuống, chú mèo anh lông khi nãy ở ngoài đường, từ khi nào mà nó đã vào đến đây được vậy?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Mày siêu thật đó nhóc con!
Lưu Diệu Văn ngồi xuống đưa tay véo lấy hai cái má của chú mèo nọ, đôi mắt màu xanh dương của nó khẽ lay động, nhìn anh mà vùng vẫy.
Sau một hồi hành hạ mèo nhỏ, Lưu Diệu Văn mới chịu đi tắm, sau khi nhìn thấy Lưu Diệu Văn vào phòng đóng cửa lại, mèo nhỏ bên ngoài đột nhiên thở phào nhẹ nhõm
Mọi người nghĩ là ai đang nói? Đơn nhiên là chú mèo nhỏ kia rồi, nó có linh lực, là một con mèo yêu đã tu hành hơn trăm năm, đột nhiên đi lạc bị đẩy đến nhân giới, còn bị chó rượt chạy chối chết.
Nghe thấy tiếng nước chảy từ trong nhà vệ sinh, chú mèo ở bên ngoài đột nhiên phát sáng, sau đến chưa được năm giây, chú mèo biến mất thay vào đó là một cậu nhóc với nước da trắng tinh, thân thể nuột nà không mặc quần áo đứng ngây chỗ chú mèo vừa nãy.
Quay người nhìn thấy bản thân mình trong gương, nó đột nhiên bật cười thích thú, nhỏ giọng nói
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Hóa ra hình dạng con người của ta lại xinh đẹp đến như vậy!
Nhìn thấy đôi tai trắng hồng hào trên đầu, nó khẽ đưa tay lên chạm vào, sau đó lại nhìn thấy một thứ như bông quơ qua quơ lại phía sau, nó xoay lưng đưa về phía gương, sau đó nhìn vào trong gương mỉm cười
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Vẫn còn đuôi mà tai nè!
Đột nhiên nụ cười chợt tắt đi khi nghe thất tiếng mở cửa, nó nhanh chóng về lại nguyên hình, làm một chú mèo anh lông trắng ngoan ngoãn nằm trên sàn nhà.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Meo meo, đến đây, tao cho mày ăn!
Lưu Diệu Văn nhìn đó khẽ vẫy tay, Chu Chí Hâm nhìn Lưu Diệu Văn, có chút nghi ngờ đi theo hắn vào trong nhà tắm.
Một lúc lâu sau liền nghe thấy tiếng kêu meo meo vang trời dội đất, Lưu Diệu Văn hiện tại đang dữ chật lấy chân của nó, ra sức chà sạch mớ lông mèo của nó, còn nó thì chỉ biết dựa đầu vào nền nhà kêu cứu trong vô vọng.
Sau khi Lưu Diệu Văn tắm cho nó xong liền mang nó ra sấy khô, nó cảm thấy lạ lẫm với máy sấy, nhìn chiếc mấy sấy trên tay Lưu Diệu Văn khẽ khều khều, nhưng giây sau đó nó liền nhanh chóng muốn chốn đi.
Lưu Diệu Văn sao khi sáy lông cho nó, anh đi vào trong bếp, nấu đồ ăn, vì ở một mình nên chuyện ăn uống anh thường chẳng để tâm, sáng sớm trước khi đi làm thì ăn mì gói, còn không thì đồ ăn đóng gói, tối về nhà cũng vậy.
Chu Chí Hâm nó ngồi trên bàn nhìn anh ta đang lây hoay nấu mì, nó khẽ thở dài nói thầm trong bụng
Sau khi nấu một bát mì, Lưu Diệu Văn mang ra để lên bàn, sau đó lại xoay người đi vào trong bếp, một lúc sau lại mang ra một đĩa pate cho mèo, đặt xuống trước mắt Chu Chí Hâm.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Ăn đi, tao chỉ có cái này thôi, hôm sau tao sẽ mua thứ khác cho mày!
Lưu Diệu Văn nhìn nó, ngồi xuống bắt đầu ăn phần của mình, Chu Chí Hâm nhìn nó, ánh mắt khẽ lóe lên
Thấy nó mãi không ăn, Lưu Diệu Văn lại nhìn nó
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Ăn đi nè, không là đói đó, meo meo!
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
À đúng rồi, tên của mày ấy, gọi là meo meo đi!
Lưu Diệu Văn lại nói tiếp, mỉm cười nhìn nó, nụ cười có chút gượng gạo vào chua sót, Chu Chí Hâm nhìn anh, có lẻ là anh ta đã cảm thấy cô đơn rất nhiều
Chu Chí Hâm cuối đầu xuống ăn phần của mình, thầm nói trong miệng.
Lưu Diệu Văn sau khi dọn dẹp xong, lại quay ra dọn dẹp nhà cửa, sau đó lại mang đồ cho vào máy giặt, khóa cửa cẩn thận liền ôm lấy Chu Chí Hâm đi về phòng.
Chu Chí Hâm yên lặng nằm trên tay anh khẽ ngáp một cái, yên phận cuối đầu xuống ngủ, Lưu Diệu Văn mang nó về phòng, đặt nó lên chiếc giường lớn của anh, để nó ngủ ở đó, còn anh thì lại ngồi vào bàn làm việc.
Chu Chí Hâm khẽ mở mắt ra nhìn bóng lưng đang làm việc của anh, nó lại càng quyết tâm hơn
Đã gần 1h hơn, Lưu Diệu Văn gấp máy tính lại, tháo kính ra sau đó lại mệt mỏi xoa xoa thái dương, quay đầu lại nhìn Chu Chí Hâm đang nằm cuộn tròn trên giường, đột nhiên không lẽ lý do gì, mỉm cười.
Nằm trên giường ôm lấy chú mèo trắng, anh đưa tay tắt đèn, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lưu Diệu Văn đang ngủ thì bị thứ gì đó làm cho giật mình thức giấc, lơ mớ mở mắt ra liền nhìn thấy meo meo đang ngồi trên đầu giường nhìn anh.
Nó khẽ liếm trán anh một cái, như lời kêu gọi anh mau thức.
Lưu Diệu Văn ngồi dậy, nhanh chóng bước xuống giường, đi vào nhà vệ sinh trong phòng thay quần áo và vệ sinh cá nhân, vừa mang cà vạt vừa bước xuống lầu, meo meo phía sau lon ton đi theo anh.
Vừa xuống đến nhà bếp muốn tìm gì đó bỏ vào bụng, vừa bước lại gần bàn ăn khiến anh có chút khó hiểu, đưa mắt nhìn xuống dưới bàn, lại đưa tay lên xoa mắt xem thử mình có đang mơ hay không.
Ở trên bàn ăn là mấy món ăn mà lúc trước mẹ anh hay nấu cho anh ăn, đã lâu rồi anh không được mẹ nấu cho ăn nữa, hôm nay đột nhiên nó lại xuất hiện ở đây.
Nhưng mà điều quan trọng nhất chính là, ai là người đã nấu?.
Lưu Diệu Văn nhìn sang meo meo đang ngồi liếm lông, nhìn bốn trái chân của nó anh liền lắc lắc đầu
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Meo meo thì làm sao mà biết nấu!
Meo meo ngước mặt lên nhìn anh
Muốn mắng mà chẳng mắng được, tức gì đâu.
Lưu Diệu Văn vừa hoang mang vừa sợ hãi, nhanh chóng cầm lấy những món ăn đó mà đổ vào thùng rác trước sự ngỡ ngàng của meo meo.
Meo meo tuỵt dọng=)
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Mày không ăn những thứ này chứ?
Lưu Diệu Văn sau khi dọn dẹp xong liền quay sang nhìn meo meo, Chu Chí Hâm vì đột nhiên bị hỏi mà giật mình nhanh chóng lắc lắc đầu.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tốt lắm, lỡ như có độc thì sao!
Lưu Diệu Văn thở dài đứng thẳng người dậy nói một câu.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Độc cái đầu anh á, đồ đáng ghét!
Đột nhiên một giọng nói vang lên trong không trung, Lưu Diệu Văn bị giọng nói đó làm cho đứng hình, meo meo ở phía dưới cũng đứng hình luôn.
Vì quá tức giận nên khi nãy Chu Chí Hâm đã không kiểm soát sức mạnh của mình, vô tình hét lớn khiến cho Lưu Diệu Văn nghe được, thấy Lưu Diệu Văn ngơ ngác quay sang nhìn mình, meo meo nhanh chóng lắc đầu dữ dội.
Lưu Diệu Văn nhìn nó, sau đó cầm lấy cặp tài liệu của mình nhanh chóng chạy đi luôn
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tao sẽ về sớm thôi, meo meo!
Sợ ma:)))))
Hot

Comments

MingYuan °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°

MingYuan °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°

:))

2024-09-28

1

🍇Chunnei🍇

🍇Chunnei🍇

đồ chính tay Chu nấu mà anh kiu độc /Facepalm/

2024-07-14

3

🍇Chunnei🍇

🍇Chunnei🍇

tức lắm hả anh

2024-07-14

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play