Chương 7: Gặp kẻ thù

Thiều Vân San tỉnh bơ hỏi lại:

“Chị làm gì?”

“Chị… thật xấu xa…”

Không làm gì được cô, Viện Viện đỏ mặt hờn dỗi.

Thấy thế cô đành cười cười xoa dịu:

“Được rồi, được rồi. Chị đùa tí thôi, sao em phải căng thế?”

Cô nói lảng sang chuyện khác:

“Mau thanh toán đi, xem hết bao nhiêu. À, tiện thể kiểm tra luôn trong tài khoản tiền còn từng nào…”

Viện Viện khó hiểu:

“Sao tự dưng lại kiểm tra ạ?”

Thiều Vân San giải thích:

“Chứ không thì sao? Chị phải để ý thường xuyên, lỡ Khước Đại Gia có quên chuyển khoản còn biết đường đòi sớm.”

Không ngờ câu này vào tai Viện Viện, con bé lại hiểu nhầm, vẻ mặt lo lắng nói:

“Chắc không phải chị định làm gì đó chọc ông chủ tiếp chứ? Vậy có cần em làm thêm thẻ khác chuyển bớt ‘vốn liếng’ sang giấu thành của riêng không ạ? Chứ trong thẻ chính vẫn còn nhiều…”

“Ừ, thế cũng được.”

Cô gật đầu đồng tình. Nghĩ tới sau này sẽ có ngày Thiều Khước giận quá mà giở chiêu đóng băng thẻ của cô, cho nên cô phải đề phòng trước, chuyện này không dư thừa chút nào.

Sau khi thanh toán xong xuôi, Thiều Vân San nói với nhân viên của cửa hàng:

“Chuyển hết mấy thứ này về Thiều gia cho tôi.”

“Dạ vâng thưa tiểu thư.”

Nhân viên vui vẻ đáp lời, lại chuẩn bị tiễn vị khách VIP này rời đi.

Ai nghĩ vừa đi được mấy bước, Thiều Vân San đã nghe phía sau truyền tới âm thanh ‘khe khẽ’ đủ để mọi người nghe thấy:

“Thiều Vân San này suốt ngày chỉ nghĩ kế bám riết lấy cậu cả nhà họ Hàng, thậm chí đến mức khiến ba của cô ấy giận mà cấm thẻ luôn rồi sao?”

Cô hơi nhăn mày ngoảnh lại, lúc đó mới biết đằng sau mình có một người nam một người nữ xa lạ.

Viện Viện bên cạnh cũng đã nghe thấy lời của người kia, cô nàng lập tức trừng mắt về phía người con gái vừa nói, lên tiếng với tông giọng không lớn nhưng rất chua ngoa:

“Miệng lưỡi thiên hạ thối thật đấy!”

Thiều Vân San mở to mắt, có chút bất ngờ không kịp trở tay. Con bé Viện Viện này… lúc bị cô vỗ mông thì thẹn thùng đủ đường, mà giờ đã có thể hăng máu như thế rồi sao?

“Cô nói ai?”

Lạc Liên Chi tất nhiên sẽ tức giận khi bị một người hầu lên mặt.

Viện Viện thẳng thừng đáp:

“Ai trả lời thì là người đó.”

Nói xong còn không quên hất mặt về phía người kia kênh kiệu.

Thiều Vân San có chút bất lực, nhưng một lòng lại tò mò rằng cô có quen hai người kia sao?

Tầm nhìn hướng về phía người đàn ông, đối phương cũng vừa hay dừng ánh mắt trên gương mặt cô. Đồng tử giao nhau, thâm sâu bắt cặp với sắc sảo, cảm giác thật khó tả.

Tự dưng Thiều Vân San cảm thấy hơi ngại ngùng, dù không biết đó là ai nhưng linh cảm cô mách bảo đây chắc chắn là một nhân vật ‘không tầm thường’ trong Nữ Nữ Thương Lan. Bởi khí chất của người đàn ông này quá mức áp bức, một loại khí chất ‘xảo quyệt’ thật khiến cô liên tưởng đến kẻ thù thứ hai sau Thiều Vân San khi bản thân còn là Phí Tiểu Uyển chưa xuyên sách.

Lạc Liên Chi bị Viện Viện mắng thẳng mặt thì tức giận hướng về phía cô trách cứ:

“Thiều Vân San, người ở của cậu cũng nhạy cảm quá rồi đó, cậu xem cô ta đã làm gì đi?”

Cô hỏi ngược lại:

“Em ấy làm gì?”

Điệu bộ Lạc Liên Chi gần như là mất kiểm soát khi thấy cô bênh vực Viện Viện:

“Thiều Vân San, cậu quá đáng vừa vừa thôi…”

Thiều Vân San cảm thấy nhức đầu, cô chặn ngang lời cô ta, nói:

“Muốn người khác tôn trọng mình thì trước tiên cô hãy tôn trọng người ta đi đã. Vừa nãy không chỉ Viện Viện nghe thấy, mà tôi cũng không bị điếc.”

Lạc Liên Chi nghẹn lời, cô ta mặt đỏ phừng phừng giận dữ là thế, mà lúc quay sang Nam Thái Gia, vẻ hùng hổ đó lại chan chứa cảm giác uất ức khi bị bắt nạt:

“Thái Gia, cô ấy thật hung dữ. Em nói có gì sai sao, trước nay không phải cô ấy đều cố gắng tỏ ra thân thiết với Hàng thiếu còn gì? Chuyện này giới thượng lưu xưa nay đều biết, có gì lạ đâu mà cô ấy và người ở của mình phải căng thẳng như vậy?”

Thái Gia?

Nam Thái Gia?

Ối mẹ ơi!!!

Tròng mắt Thiều Vân San từ từ căng ra.

Cô không nghe nhầm chứ?

Tên khốn kiếp!!!

Hàng Thương Lan là con ruột của cô, cô bỏ qua.

Nhưng Nam Thái Gia là con ghẻ, đã con ghẻ từ trước khi xuyên sách. Giờ xuyên qua rồi, còn trở thành kẻ thù của cô. Chính hắn chủ động liên minh với cô, đến cùng lại ở sau lưng cô đâm cô một phát đau điếng trong nguyên tác.

So ra, thời điểm này giữa Nam Thái Gia và Thiều Vân San vẫn chưa gọi là quen biết. Nhưng cô xuyên tới rồi, làm sao có thể ung dung bỏ qua, cô vẫn cứ là hận anh ta đến chết thì thôi!!!

Đồ phản diện gian xảo.

Nam Thái Gia không rõ vì sao cô gái có gu này tự nhiên quắc mắt nhìn mình như kẻ thù. Cô tên là gì nhỉ… Thiều Vân San… San có gu?

Không đợi cô lên tiếng, Nam Thái Gia đã nói với Lạc Liên Chi:

“Em bớt vài lời đi.”

“Anh, sao anh lại…”

Nhận được ánh mắt lạnh của anh, Lạc Liên Chi tự dưng sợ hãi mà nín bặt.

Thiều Vân San nhìn thái độ của anh ta, lại chẳng có thêm chút thiện cảm nào. Trong nguyên tác, cô miêu tả người này là một tên biến thái bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế. Trong mắt anh ta chỉ có Thanh Hàn Nữ là người con gái duy nhất làm anh ta hài lòng, cũng vì vậy mà anh ta sống chết phải có được ‘con gái ruột’ của cô.

Cô tức, cô nhịn!

Dù sao, Nam gia cũng không phải dễ chọc… Đúng hơn là Nam Thái Gia không phải người dễ chọc.

“Tiểu thư, sao mặt chị đỏ quá?”

Viện Viện hỏi nhỏ cô.

Cô bực bội nắm tay con bé một mạch kéo ra khỏi kiot.

Phía sau, Lạc Liên Chi vẫn cố nói theo:

“Đồ đanh đá!”

Viện Viện có quay lại trừng mắt với cô ta, nhưng cô đã kịp kéo người đi. Căn bản, nếu ở lại thêm nữa, cô sẽ phát điên vì Nam Thái Gia mất!

Đồ điên, đồ điên!

Vì đi nhanh, cho nên cô bị va vào mấy người đang đi ngược hướng cô.

“Xin lỗi.”

Nhìn đối phương rối rít nói rồi chạy đi, trên tay người ta còn cầm theo poster của một người. Cô nhìn dòng chữ Vương Bảo Bối to tướng, lập tức chấn tĩnh trở lại:

“Người trên poster đó là Vương Lục à?”

Viện Viện gật gật đầu.

Trái tim Thiều Vân San khẽ đập lệch một nhịp, đôi mắt hơi ửng đỏ. Nhìn tâm trạng cô lên xuống thất thường, Viện Viện rất lo lắng.

Cô nói:

“Đi, chúng ta đi xem một chút. Chẳng phải người của Thiều Thị cũng được mời sao, anh ta là ai em có rõ không?”

“Em không rõ ạ.”

Viện Viện đâu biết chuyện ở Thiều Thị, cho nên cũng không rõ hôm nay đại diện Thiều Thị đi là ai.

“Vậy để chị gọi Khước Đại Gia hỏi một chút.”

“Dạ.”

Lúc đi xuống tầng một đã có không ít người, ngoại trừ hàng ghế là khách được mời còn xung quanh đều là fan đứng xem. Không đợi hai người liên hệ cho Thiều Khước thì đã có một người nhận ra và đi tới trước mặt cô:

“Cô Thiều, sao cô lại ở đây?”

“Anh là?”

Người kia mỉm cười:

“Tôi là thư ký của Giám đốc Truyền thông Thiều Thị, hôm nay Giám đốc không đi sự kiện được nên cử tôi đi thay. Chúng ta chưa từng gặp mặt, cô Thiều không nhận ra tôi là điều bình thường.”

Cô trả lời:

“Nhưng anh đã nhận ra tôi?”

Đối phương đầy tâm tư nói:

“Ở công ty không ai là không biết tới cô Thiều.”

Nếu không phải vì lễ nghĩa, thư ký Giám đốc có chết cũng không muốn tới chào hỏi cô tiểu thư phiền toái này.

“À…”

Cô ra vẻ đã biết:

“Cũng vừa hay tôi đang muốn hỏi cha tôi xem ai đại diện Thiều Thị tới. Chẳng phải ở công ty còn có rất nhiều việc sao, tôi sẽ ở đây thay anh, anh về đi.”

Anh ta hơi bất ngờ:

“Cô Thiều không có thư mời riêng sao?”

Chapter
1 Chương 1: Đột quỵ
2 Chương 2: Xuyên… xuyên sách?
3 Chương 3: Thay đổi tốt?
4 Chương 4: Chị vẫn luôn biết
5 Chương 5: Đón em về
6 Chương 6: Rất có gu
7 Chương 7: Gặp kẻ thù
8 Chương 8: Vương Lục
9 Chương 9: Có nguyên mẫu
10 Chương 10: Đừng đăng ảnh thì hơn
11 Chương 11: Đệ nhất mỹ nam Hàng Thương Lan
12 Chương 12: Giải thích
13 Chương 13: Rất cố chấp
14 Chương 14: Dáng chị xinh đẹp
15 Chương 15: Phiền ‘bạn’ đi chỗ khác
16 Chương 16: Xúi quẩy
17 Chương 17: Hộp đêm tai tiếng
18 Chương 18: Scandal
19 Chương 19: Em muốn chết hả?
20 Chương 20: Phí chữa lành cho kẻ lăng nhăng
21 Chương 21: Đi với người ‘xấu’
22 Chương 22: Nam gia toan tính
23 Chương 23: Ra giá, trả giá
24 Chương 24: Trộm cắp như rươi
25 Chương 25: Là tác giả mà chị thích
26 Chương 26: Không thích anh
27 Chương 27: Đàn ông đấu đá
28 Chương 28: Có đánh nhau vì tôi không?
29 Chương 29: Cho bảo bối tiền mua nhà, yêu con!
30 Chương 30: Bắt gặp hẹn hò
31 Chương 31: Đàn ông tử tế chạy hết
32 Chương 32: Chọc tức cha già
33 Chương 33: Ký với anh
34 Chương 34: ‘Ăn’ em
35 Chương 35: ‘Cứng’
36 Chương 36: Em vợ của ai?
37 Chương 37: Ngầm kích động
38 Chương 38: Mất đi lá bài hộ mệnh
39 Chương 39: Chính thức yêu đương
40 Chương 40: Phông bạt thôi
41 Chương 41: ‘Ưm… Thái Gia…”
42 Chương 42: Anh đây cũng hẹn hò!
43 Chương 43: Tâm thị phi
44 Chương 44: Cởi đồ cho nhé!
45 Chương 45: Đền
46 Chương 46: Mẹ tôi
47 Chương 47: Ý cười mờ ám
48 Chương 48: Nỗi khổ khi yêu phi công
49 Chương 49: Phố Nam Thị
50 Chương 50: Rửa tiền hả?
51 Chương 51: ‘Thơm’
52 Chương 52: Năm… năm trăm triệu?
53 Chương 53: Không sánh bằng người trước
54 Chương 54: Tài xế nhà tôi
55 Chương 55: Từng ngủ cùng hắn không?
56 Chương 56: Lại ghen
57 Chương 57: Cha ra mặt
58 Chương 58: Cãi anh trai
59 Chương 59: Nhập viện
60 Chương 60: ‘Yeu em’
61 Chương 61: Hẹn em ở nơi đó
62 Chương 62: Chửi nhau
63 Chương 63: Vài ngày nữa mới gặp
64 Chương 64: San… Francisco!!!
65 Chương 65: Cùng đi?
66 Chương 66: Giận rồi
67 Chương 67: Riviera
68 Chương 68: ‘Tương lai’
69 Chương 69: Thắng
70 Chương 70: Giống ảnh cưới
71 Chương 71: Bịa chuyện
72 Chương 72: Tin đồn
73 Chương 73: Cưỡng hôn
74 Chương 74: Hoàng hôn đẹp giống như chúng ta
75 Chương 75: Bế…
76 Chương 76: Sợ bị phản bội
77 Chương 77: Mì cháo vụng về
78 Chương 78: Về nhà
79 Chương 79: Cha già anh cũng không tha
80 Chương 80: Chia tay trai trẻ
81 Chương 81: Bị đánh ghen
82 Chương 82: Dám léng phéng với chồng tao?
83 Chương 83: Là cháu của bác sĩ?
84 Chương 84: Ý nghĩa bó hoa Tulip
85 Chương 85: Nhớ ai đã khuất?
86 Chương 86: Bị rèn
87 Chương 87: Bị khiêu khích
88 Chương 88: Nghẹn lời
89 Chương 89: Mách lẻo
90 Chương 90: Sẽ viết lại… nếu có cơ hội
91 Chương 91: Ưm a… a a a
92 Chương 92: Quan sát kỹ
93 Chương 93: Bị anh dằn mặt
94 Chương 94: Nữ Nữ có chuyện
95 Chương 95: Em bị oan
96 Chương 96: Công khai bênh vực
97 Chương 97: Sinh nhật
98 Chương 98: Hàng Thương Lan tự trách
99 Chương 99: Ngã
100 Chương 100: Anh đã hiểu rõ lòng mình
101 Chương 101: Rút lui
102 Chương 102: Tính kế lớn
103 Chương 103: Khịa nhau
104 Chương 104: Nhìn thấy cảnh đẹp
105 Chương 105: Hẹn tiệc
106 Chương 106: Sự kiện quan trọng
107 Chương 107: Tâm sự với Nữ Nữ
108 Chương 108: Đàn ông cãi nhau
109 Chương 109: Xử luôn Thiều Vân San
110 Chương 110: Vòng tuyệt vọng
111 Chương 111: Ánh sáng cuộc đời
112 Chương 112: Chắc chắn rồi… ngủ thôi!
113 Chương 113: Đòi ngủ xong bắt đền
114 Chương 114: Bỏ rơi anh
115 Chương 115: Trốn tránh
116 Chương 116: Xẩm buồn do lòng người
117 Chương 117: Mẫu tình Cố Mặc
118 Chương 118: Cố Mặc… Có sẵn sàng cưới tôi không?
119 Chương 119 (Canh thịt): Còn phải học hỏi thêm
120 Chương 120 (Canh thịt): Tức quá rồi
121 Chương 121: Nói chuyện rõ ràng
122 Chương 122: Khiến cha già nổi điên
123 Chương 123: Thương anh
124 Chương 124: Loạn rồi
125 Chương 125: Mong anh hiểu
126 Chương 126: Bữa ăn đầu tiên
127 Chương 127: Cần nơi ỷ lại
128 Chương 128: Sống chung
129 Chương 129: Nhận ra rằng… anh yêu em!
130 Chương 130: Ngoại truyện - Đàn ông ghen tuông
131 Chương 131: Ngoại truyện - Người yêu cũ là đồ đáng ghét
132 Chương 132: Ngoại truyện - Phi vụ khai thác đá quý
133 Chương 133: Ngoại truyện - Chuyện sinh con
134 Chương 134: Ngoại truyện - Ba mẹ chồng 1
135 Chương 135: Ngoại truyện - Ba mẹ chồng 2
136 Chương 136: Ngoại truyện - Anh hàng xóm
137 Chương 137: Ngoại truyện - Ông già sung sức
Chapter

Updated 137 Episodes

1
Chương 1: Đột quỵ
2
Chương 2: Xuyên… xuyên sách?
3
Chương 3: Thay đổi tốt?
4
Chương 4: Chị vẫn luôn biết
5
Chương 5: Đón em về
6
Chương 6: Rất có gu
7
Chương 7: Gặp kẻ thù
8
Chương 8: Vương Lục
9
Chương 9: Có nguyên mẫu
10
Chương 10: Đừng đăng ảnh thì hơn
11
Chương 11: Đệ nhất mỹ nam Hàng Thương Lan
12
Chương 12: Giải thích
13
Chương 13: Rất cố chấp
14
Chương 14: Dáng chị xinh đẹp
15
Chương 15: Phiền ‘bạn’ đi chỗ khác
16
Chương 16: Xúi quẩy
17
Chương 17: Hộp đêm tai tiếng
18
Chương 18: Scandal
19
Chương 19: Em muốn chết hả?
20
Chương 20: Phí chữa lành cho kẻ lăng nhăng
21
Chương 21: Đi với người ‘xấu’
22
Chương 22: Nam gia toan tính
23
Chương 23: Ra giá, trả giá
24
Chương 24: Trộm cắp như rươi
25
Chương 25: Là tác giả mà chị thích
26
Chương 26: Không thích anh
27
Chương 27: Đàn ông đấu đá
28
Chương 28: Có đánh nhau vì tôi không?
29
Chương 29: Cho bảo bối tiền mua nhà, yêu con!
30
Chương 30: Bắt gặp hẹn hò
31
Chương 31: Đàn ông tử tế chạy hết
32
Chương 32: Chọc tức cha già
33
Chương 33: Ký với anh
34
Chương 34: ‘Ăn’ em
35
Chương 35: ‘Cứng’
36
Chương 36: Em vợ của ai?
37
Chương 37: Ngầm kích động
38
Chương 38: Mất đi lá bài hộ mệnh
39
Chương 39: Chính thức yêu đương
40
Chương 40: Phông bạt thôi
41
Chương 41: ‘Ưm… Thái Gia…”
42
Chương 42: Anh đây cũng hẹn hò!
43
Chương 43: Tâm thị phi
44
Chương 44: Cởi đồ cho nhé!
45
Chương 45: Đền
46
Chương 46: Mẹ tôi
47
Chương 47: Ý cười mờ ám
48
Chương 48: Nỗi khổ khi yêu phi công
49
Chương 49: Phố Nam Thị
50
Chương 50: Rửa tiền hả?
51
Chương 51: ‘Thơm’
52
Chương 52: Năm… năm trăm triệu?
53
Chương 53: Không sánh bằng người trước
54
Chương 54: Tài xế nhà tôi
55
Chương 55: Từng ngủ cùng hắn không?
56
Chương 56: Lại ghen
57
Chương 57: Cha ra mặt
58
Chương 58: Cãi anh trai
59
Chương 59: Nhập viện
60
Chương 60: ‘Yeu em’
61
Chương 61: Hẹn em ở nơi đó
62
Chương 62: Chửi nhau
63
Chương 63: Vài ngày nữa mới gặp
64
Chương 64: San… Francisco!!!
65
Chương 65: Cùng đi?
66
Chương 66: Giận rồi
67
Chương 67: Riviera
68
Chương 68: ‘Tương lai’
69
Chương 69: Thắng
70
Chương 70: Giống ảnh cưới
71
Chương 71: Bịa chuyện
72
Chương 72: Tin đồn
73
Chương 73: Cưỡng hôn
74
Chương 74: Hoàng hôn đẹp giống như chúng ta
75
Chương 75: Bế…
76
Chương 76: Sợ bị phản bội
77
Chương 77: Mì cháo vụng về
78
Chương 78: Về nhà
79
Chương 79: Cha già anh cũng không tha
80
Chương 80: Chia tay trai trẻ
81
Chương 81: Bị đánh ghen
82
Chương 82: Dám léng phéng với chồng tao?
83
Chương 83: Là cháu của bác sĩ?
84
Chương 84: Ý nghĩa bó hoa Tulip
85
Chương 85: Nhớ ai đã khuất?
86
Chương 86: Bị rèn
87
Chương 87: Bị khiêu khích
88
Chương 88: Nghẹn lời
89
Chương 89: Mách lẻo
90
Chương 90: Sẽ viết lại… nếu có cơ hội
91
Chương 91: Ưm a… a a a
92
Chương 92: Quan sát kỹ
93
Chương 93: Bị anh dằn mặt
94
Chương 94: Nữ Nữ có chuyện
95
Chương 95: Em bị oan
96
Chương 96: Công khai bênh vực
97
Chương 97: Sinh nhật
98
Chương 98: Hàng Thương Lan tự trách
99
Chương 99: Ngã
100
Chương 100: Anh đã hiểu rõ lòng mình
101
Chương 101: Rút lui
102
Chương 102: Tính kế lớn
103
Chương 103: Khịa nhau
104
Chương 104: Nhìn thấy cảnh đẹp
105
Chương 105: Hẹn tiệc
106
Chương 106: Sự kiện quan trọng
107
Chương 107: Tâm sự với Nữ Nữ
108
Chương 108: Đàn ông cãi nhau
109
Chương 109: Xử luôn Thiều Vân San
110
Chương 110: Vòng tuyệt vọng
111
Chương 111: Ánh sáng cuộc đời
112
Chương 112: Chắc chắn rồi… ngủ thôi!
113
Chương 113: Đòi ngủ xong bắt đền
114
Chương 114: Bỏ rơi anh
115
Chương 115: Trốn tránh
116
Chương 116: Xẩm buồn do lòng người
117
Chương 117: Mẫu tình Cố Mặc
118
Chương 118: Cố Mặc… Có sẵn sàng cưới tôi không?
119
Chương 119 (Canh thịt): Còn phải học hỏi thêm
120
Chương 120 (Canh thịt): Tức quá rồi
121
Chương 121: Nói chuyện rõ ràng
122
Chương 122: Khiến cha già nổi điên
123
Chương 123: Thương anh
124
Chương 124: Loạn rồi
125
Chương 125: Mong anh hiểu
126
Chương 126: Bữa ăn đầu tiên
127
Chương 127: Cần nơi ỷ lại
128
Chương 128: Sống chung
129
Chương 129: Nhận ra rằng… anh yêu em!
130
Chương 130: Ngoại truyện - Đàn ông ghen tuông
131
Chương 131: Ngoại truyện - Người yêu cũ là đồ đáng ghét
132
Chương 132: Ngoại truyện - Phi vụ khai thác đá quý
133
Chương 133: Ngoại truyện - Chuyện sinh con
134
Chương 134: Ngoại truyện - Ba mẹ chồng 1
135
Chương 135: Ngoại truyện - Ba mẹ chồng 2
136
Chương 136: Ngoại truyện - Anh hàng xóm
137
Chương 137: Ngoại truyện - Ông già sung sức

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play