Mèo nhỏ Ôn Kiều đang đứng trầm ngâm nhìn về biệt thự liền giật mình vì âm thanh lớn, nhanh như chớp cô lập tức dùng thân thể nhỏ nhắn lẫn vào bụi cây ven đường.
Cô run lên, không dám thở mạnh. Một linh cảm rợn người ập đến, có điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.
Từ phía xa xuất hiện hai thân ảnh một béo một gầy, là hai bé trai, trông bọn chúng cũng không lớn lắm, khoảng mười tuổi.
Bọn chúng đã nhanh mắt thấy Ôn Kiều nấp vào bụi cây, tiến đến vạch từng nhánh tìm kiếm cô, miệng không quên những lời dụ dỗ ngon ngọt.
"Ra đây đi mèo con, bọn tao có xúc xích ngon lắm nè!"
"Có trốn cũng vô ích thôi nhé, bọn tao thấy mày rồi!"
Nhịn đói mấy ngày khiến bụng Ôn Kiều cồn cào khi nghe đến đồ ăn, nhưng ý định xấu xa của bọn nhóc này cô đã sớm nhìn ra. Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy, còn lâu cô mới tin.
Tránh bị phát hiện, mèo nhỏ Ôn Kiều cố nép mình thật sâu vào bụi cây rậm rạp.
"Haha, tìm thấy mày rồi nhé!"
Đáng tiếc bụi cây đó lại không quá lớn, rất nhanh thằng nhóc béo đã tìm thấy cô.
Ôn Kiều thương tích chưa được chữa trị, cộng thêm việc bị đói lâu ngày khiến cơ thể chậm chạp, không thể tránh khỏi sự tấn công của bọn trẻ.
Tên nhóc béo túm lấy cổ mèo nhỏ, vui vẻ nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất. Cô quằn quại đau đớn vì hành động thô bạo, nhưng nó lại chẳng mảy may quan tâm.
Miaooo...
Ôn Kiều trong cơ thể mèo kêu lên thảm thiết, kịch liệt vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được.
Lúc này thằng nhóc gầy phía sau chạy đến, nở nụ cười ranh ma nhìn chú mèo, lên tiếng hả hê: "Con mèo này trông thú vị thật, phải chơi đùa với nó chút thôi."
Ôn Kiều nghe đến đây, tim nhỏ đập loạn xạ. Bọn trẻ đáng ghét này rốt cuộc muốn làm gì cô?
"Có ý này hay nè, cho nó biến thành trái banh lông đi, nghĩ thôi đã thấy thích rồi." Thằng nhóc mập hài lòng nhìn bạn, ánh mắt đầy toan tính.
Ôn Kiều trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng thì thằng béo đã thả cô rơi tự do xuống đất.
Bịch.
Khi cơ thể vừa tiếp đất, Ôn Kiều cảm giác như xương cốt mèo nhỏ bị gãy thành từng đoạn, đau đến mức không thể thở được.
Nhưng đó vẫn chưa phải giới hạn của hai đứa nhóc ngang tàng này.
...
Mười lăm phút trôi qua, Ôn Kiều như đang ở địa ngục trần gian, bị tra tấn hết lần này đến lần khác, cảm giác như cánh cổng địa ngục ngay trước mặt.
Trên người cô không còn chỗ nào lành lặn, bộ lông trắng loang lổ bùn đất và máu, trông cực kỳ thê thảm.
Ôn Kiều nằm thở dốc dưới đất, hoàn toàn không còn khả năng phản kháng hay bỏ chạy. Số phận trước mắt như đã định đoạt — hôm nay cô sẽ chết ở đây.
Bọn trẻ hành hạ cô thô bạo, khiến chân trái bị gãy, đau đến thấu tim gan.
Tí… tách.
Bầu trời bắt đầu đổ mưa, mây xám xịt kéo đến, gió lạnh thổi làm cây cối nghiêng ngả.
"Ây, trời mưa mất rồi, chúng ta về nhà thôi, không chơi với nó nữa!" Thằng nhỏ mập mạp nói.
Sau đó hai đứa chạy đi, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Từng giọt mưa lạnh như băng rơi xuống, một chú mèo nhỏ thoi thóp nằm bất động bên đường. Thân thể rách nát, ánh mắt khép hờ như chờ đợi thần chết.
Miaooo...
Ôn Kiều đau đớn kêu lên. Mưa lạnh như vậy, vết thương đau như vậy… Giá mà cô được ai đó ôm lấy. Cô nhớ cảm giác ấm áp ngày còn bé, những ngày được mẹ ôm ấp vỗ về.
…
Trên con đường lớn tiến về khu biệt thự Lam Sơn, một chiếc xe hơi sang trọng đang di chuyển chậm.
"Dừng lại!"
Giọng nói trầm ấm vang lên, ra lệnh cho tài xế tấp vào bên đường.
"Có chuyện gì sao tổng giám đốc? Bên ngoài mưa lớn như vậy, anh muốn làm gì để tôi làm cho!"
Tài xế thắc mắc.
"Không cần đâu, tôi tự mình làm được."
Nói rồi anh mở cửa bước xuống.
Giữa ranh giới sống chết của Ôn Kiều, bước chân vững chắc của người đàn ông xuất hiện, mang theo sự cứu rỗi.
Dưới làn mưa mịt mù, anh cúi xuống, ánh mắt hẹp dài trầm tĩnh dán chặt vào sinh vật nhỏ đang hấp hối dưới cơn mưa tầm tã.
Anh vươn tay, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấc mèo Ôn Kiều lên như nâng niu một món đồ sứ dễ vỡ. Giống như nếu mạnh tay thêm chút, bé mèo sẽ vỡ tan ngay lập tức.
Trong khoảnh khắc ấy, trước mắt Ôn Kiều như tỏa ra vầng hào quang rực rỡ. Người trước mặt giống như Chúa cứu thế đến cứu giúp cô.
Ôn Kiều yên ổn nằm trong vòng tay anh, cô cũng không còn sức để vùng vẫy, cứ thế ngất lịm đi.
Người đàn ông bế cô lên xe, mặc kệ bản thân bị mưa làm ướt sũng, ra lệnh cho tài xế:
"Đi, đến bệnh viện thú y. Nhanh lên."
"Không phải buổi chiều có cuộc họp sao? Giờ không về chuẩn bị sẽ không kịp, hay là anh cứ giao con mèo này cho tôi đi."
Tài xế khó xử.
"Không sao, tôi sẽ bảo trợ lý sắp xếp, cứ đi đi!" Anh nhàn nhạt nói, tay cẩn thận vuốt ve mèo nhỏ.
Người đàn ông này tên Lâm Bách Nghiêm, là tổng giám đốc tập đoàn dầu khí Vạn Thịnh.
Cũng giống với Ôn Kiều, anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, là con nhà giàu lại sở hữu vẻ ngoài như tượng tạc — hình mẫu của nhiều thiếu nữ.
Trên thương trường, anh quyết đoán hô mưa gọi gió, nhưng ở nhà lại là con sen yêu mèo chính hiệu.
Vậy nên không có gì khó hiểu khi anh sẵn sàng dời cuộc họp quan trọng, chỉ để đưa mèo nhỏ Ôn Kiều đến bệnh viện chữa trị.
Lâm Bách Nghiêm cũng không hề biết, quyết định dừng xe hôm nay chính là khởi đầu cho mối nhân duyên kỳ lạ nhất đời anh.
🌸 To Be Continued 🌸
Updated 42 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Giờ còn Ôn đại tiểu thư cao ngạo gì nữa, nên gọi là nàng mèo Kiều Kiều thì đúng hơn. Có ở trong thân phận nhỏ bé thấp kém mới biết đặt bản thân vào vị trí người khác nàng mèo nhỉ/Hey/
2025-08-15
9