Chương 3 - Gia thế nơi nhà chồng

Ánh nắng nhàn nhạt khẽ soi rọi xuống sân vườn, tiếng gà gáy sớm vọng lại thì cũng là lúc mà những sinh hoạt trong căn biệt phủ rộng lớn bắt đầu diễn ra.

Sau khi thức dậy, Vân ngồi ở bàn trang điểm để tân trang cá nhân, sửa soạn lại đầu tóc mình. Hôm nay là ngày đầu tiên cô sinh hoạt ở nhà chồng nên cũng muốn xuất hiện với một hình ảnh gọn gàng, tươm tất nhất.

Riêng về Phong, có lẽ anh đã đi ra ngoài từ sáng sớm nên khi vừa mới tỉnh dậy cô đã không thấy anh đâu.

Hôm qua đến giờ cứ mãi phủ tấm khăn chùm đầu lên nên cô cũng chả kịp nhìn thấy được gì, giờ mới có dịp nhìn ngắm kĩ căn phòng này hơn.

Nhà họ Trịnh vốn là mối buôn gỗ lớn nhất ở trong vùng, thế nên những vật dụng, kiến trúc ở đây đều được chạm khắt từ những loại gỗ quý mà có lẽ cả cuộc đời này Vân chưa một lần được thấy qua.

Từ bàn ghế, kệ tủ cho đến khung giường ở đây đều được làm từ những loại gỗ thượng hạng chạm khắt trông vô cùng tinh xảo.

Ngoài ra căn phòng còn được trang trí với nhiều tranh ảnh, chậu cây hay những tấm bình phong trông vô cùng bắt mắt.

Phòng của hai vợ chồng cô được chia làm hai gian, một gian phòng chính là nơi cô đang ngồi, có một giường ngủ lớn, bàn trang điểm cùng với bàn ăn nằm ở giữa phòng.

Gian phòng số hai nằm ở ngay bên cạnh, chỉ ngăn cách với gian phòng này thông qua một tấm bình phong.

Bên trong đó có một bộ ghế nhỏ cùng với bàn làm việc, phía bên là giá treo đồ cùng với bao la là sách vở, điều này cho thấy Phong là một người rất thích tìm tòi, học hỏi nhiều thứ, bởi có lẽ đó là góc giải trí của riêng anh.

Khi đang mãi mê nhìn ngắm căn phòng thì bất chợt bên ngoài vọng lại tiếng bước chân, ngay sau đó thôi người đó tiến đến và gõ cửa, giọng nói trong trẻo của một cô gái lập tức vang lên.

"Mợ ba... Mợ dậy chưa ạ? Em mang đồ ăn sáng đến cho mợ nè"

Vân nghe gọi thì giật mình, chợt quay sang nói vọng ra bên ngoài.

"À, rồi... Cô cứ vào đi" _ Ngay khi được sự cho phép của Vân, cô gái ấy mới đẩy cửa bước vào.

Đó là một cô người hầu với bộ y phục màu hồng nhạt, tóc búi cao gọn gàng, trên tay cô cầm theo một mâm cơm nghi ngút khói, tiến về phía Vân rồi đặt xuống bàn.

"Em mời mợ dùng bữa ạ" _ Cô ta nói xong thì lui ra một góc đứng.

Vân nhìn lấy những món ăn trong mâm cơm thì cũng không lấy làm lạ, vẫn đầy đủ cơm cá thịt rau như những gì cô từng được ăn qua.

Mường tượng nhà giàu họ sẽ có những thực đơn khác lạ, những mỹ vị mà cô chưa từng được nếm qua.

Nhưng trông bữa cơm này thì cũng vô cùng đạm bạc, chí ít ra như vậy cô còn dám gắp đũa mà ăn, chứ hương vị xa hoa quá cô cũng không thấy quen miệng.

Vân cũng nhanh chóng thưởng thức bữa ăn của mình.

Thế nhưng khi vừa mới gắp đũa ăn được vài món, cô nhận thấy cô người hầu kia vẫn đứng đấy, có lẽ là sẽ túc trực cô trong xuyên suốt bữa ăn luôn chứ không rời đi.

Cảm thấy có chút khó xử khi cô ta cứ đứng đấy nhìn mình chằm chằm, Vân nhanh chóng cất lời, hòng phá tan đi bầu không khí yên tĩnh ấy.

"Ờm... Ông bà cử cô đến đây sao?"

Cô người hầu kia nghe hỏi vậy thì cũng mỉm cười, thư giãn cơ mặt ra.

"Dạ phải ạ, ông bà cử em đến đây để đi theo hầu hạ mợ ạ"

Vân im lặng một lúc như đang suy ngẫm gì đấy ở trong đầu, lát sau mới cất tiếng.

"Nói vậy là... Từ nay cô sẽ đi theo hầu hạ tôi luôn sao?"

"Dạ vâng, mỗi cậu mợ trong nhà đều có một người hầu đi theo, em được cử làm người hầu thân cận cho mợ ạ"

Nghe nó nói xong Vân cũng không đáp lại gì, chuyện này thì cũng không có gì là lạ trong những hộ gia đình giàu có nên Vân cũng không thắc mắc gì thêm.

"Vậy... Tên cô là gì? Nói để sau này tôi tiện cho việc xưng hô"

"Tên em á? Dạ... Mợ cứ gọi em là Lụa ạ"

"Lụa?" _ Vân cau mày khi nhận thấy cái tên này có phần khác lạ.

Con Lụa cũng biết được chuyện đó nên nó nhanh chóng mỉm cười, mau mau giải thích.

"À, thực ra... Tên thật của em là Đào, nhưng mà ngày xưa khi còn ở dưới quê thì tính tình em có phần điệu đà, ỏng ẹo ấy ạ, nên mọi người mới đặt cho em biệt danh là Lụa, dần dần sau này khi về đây làm việc thì cái tên đó cũng đi theo em luôn, nên bây giờ mọi người ai cũng gọi em là Lụa hết á"

Vân nghe vậy thì cũng ngạc nhiên, nhưng giờ thì cô đã hiểu.

"Ừm" _ Cô đáp ngắn gọn rồi thưởng thức tiếp bữa ăn của mình.

Cả hai người cũng trò chuyện đôi chút để am hiểu nhau hơn, dù sao thì kể từ bây giờ con Lụa cũng sẽ đi theo hầu hạ cô, chủ tớ mà hiểu nhau thì sau này xảy ra chuyện gì cũng dễ dàng mà giải quyết.

Sau khi ăn xong, cô được con Lụa dẫn đi quanh nhà cho thông thạo đường xá, nó đi đến đâu thì tận tình chỉ bảo đến đó, không bỏ sót một ngóc ngách nào.

Nhà họ Trịnh vốn được chia làm bốn gian nhà khác nhau. Gian nhà chính cũng là gian nhà lớn nhất nằm đối diện với cổng ra vào, nơi đây thường là nơi tụ họp gia đình, đãi tiệc cũng như là nơi để bàn thờ gia tiên ở đó.

Phía bên trái là gian nhà nghỉ ngơi của những cậu mợ khác bao gồm cả vợ chồng Vân, các dãy phòng này nằm khá xa nhau và được ngăn cách bởi những cổng rào bằng đá nên đảm bảo được sự riêng tư, không phiền hà gì đến nhau.

Còn phía bên tay phải là gian nhà nghỉ ngơi của hai ông bà, tuyệt nhiên là nơi đây không phải ai muốn tới là có thể tới, phải được lệnh thì họ mới được vào, còn bình thường ai cũng không dám bén mảng đến đây, tránh làm phiền đến hai người.

Còn lại, dãy nhà nằm phía sau gian nhà chính chính là bếp đúc cũng như chỗ ngủ nghỉ của mấy tên hầu, thường thì nơi đây ai cũng có thể tới lui thoải mái, cũng là nơi đông đúc và nhộn nhịp nhất bên trong nhà.

Vân đi đến đâu thì như đắm chìm vào vẻ đẹp của lối kiến trúc đến đấy, cô không rời mắt khỏi bất kì thứ gì, nghe con Lụa giới thiệu lại càng cảm thấy thích thú hơn.

Khi đi đến dãy nhà bếp, từ xa xa cô đã trông thấy những người hầu đang nấu thức ăn ở bên trong, mùi thơm ngào ngạt theo đó cũng lan ra, cô cảm nhận được một sự ấm cúng nơi nhà chồng.

Nhớ lại những món ăn mà hồi sớm cô đã thưởng thức, Vân tấm tắc khen ngợi.

"Bữa cơm lúc sớm thật sự rất hợp khẩu vị với tôi, là do chính tay những người này nấu sao?"

Con Lụa nghe thế khẽ gật đầu.

"Dạ phải ạ, mà nói đúng hơn là nhờ sự chỉ bảo của người phụ nữ đó ạ" _ Nó nói xong thì chỉ tay về phía một người phụ nữ lớn tuổi đang đứng ở bên trong.

Vân nghe thế cũng hướng ánh mắt về phía người phụ nữ ấy, bà ta có dáng người khá mập mạp, với mọi cử chỉ đều vô cùng khiêm tốn, nhẹ nhàng, cô nói khẽ.

"Bà ấy... Là bếp trưởng sao?"

"Dạ phải ạ, bà ấy cũng chính là người mà kể từ nay sẽ nấu ra những món ngon đem lên cho mợ thưởng thức ấy ạ"

Vân nghe vậy thì cảm thấy vô cùng thích thú, chợt con Lụa sực nhớ ra điều gì đấy, nó vỗ vào trán mình một cái, cất lời.

"À phải rồi, xém nữa thì em quên. Hồi sớm bà có dặn em nói với mợ điều này, đó là vào mỗi tối thứ bảy thì cả gia đình sẽ xum họp lại ăn một bữa cơm cùng nhau, hôm nay cũng là cuối tuần rồi nên mợ tranh thủ ạ"

"Ừm, tôi biết rồi" _ Vân đáp ngắn gọn, dù nghe đến mẹ chồng cô có chút lo lắng nhưng Vân cũng không có ý kiến gì thêm.

Dù sao cả gia đình ai cũng tất bật với công việc, cuối tuần có một bữa cơm cùng nhau thì cũng là điều tốt, như vậy thì sẽ dễ dàng gắn kết các thành viên lại với nhau.

Cô cũng biết được điều đó nên không thắc mắc gì thêm nữa.

Cứ thế đi theo con Lụa tham quan nốt các chỗ còn lại bên trong nhà rồi sau đó mới quay trở về phòng.

Chuẩn bị tinh thần cho bữa cơm vào tối nay, cũng là lần đầu tiên cô được diện kiến các thành viên khác trong gia đình, cũng như là người mẹ chồng bí ẩn kia.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play