Chương 2

Cô chưa hết ngạc nhiên vì khả năng hiểu ngôn ngữ người câm của anh thì anh đã lên tiếng, giọng nói y như một đứa con nít:

"Vợ, động phòng thôi!"

Cô nhìn anh mỉm cười ra hiệu.

[Anh biết động phòng là gì không?]

Anh lắc đầu lia lịa. Cô phì cười tưởng anh đã biết hoá ra không phải, đầu óc chỉ như một đứa trẻ mẫu giáo.

Cô đi đến phía giường lấy chiếc gối ôm dài đặt giữa chia chiếc giường thành hai nửa rồi ra hiệu.

[Động phòng là anh ngủ ở bên đây còn tôi thì ngủ bên đây, không được xâm phạm hiểu chưa?]

Anh gật gù rồi leo lên giường nằm chỗ cô quy định. Cô thấy anh ngoan ngoãn nghe lời thì mỉm cười rồi vào phòng tắm thay đồ.

Đứng trước gương, nhìn khuôn mặt mình hốc hác đi rất nhiều, có lẽ những chuyện xảy ra gần đây khiến cô gầy đi trông thấy. Cởi bỏ bộ váy cưới, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Sau khi thay đồ xong cô trở lại phòng thì thấy anh đã ngủ. Cô đến bên túi đồ của mình lấy trong túi ra một sợi dây chuyền. Đó là kỷ vật mà mẹ cô trước khi mất đã để để lại cho cô. Ôm nó vào lòng cô khóc nức nở vì nhớ mẹ.

Cô cầm chiếc dây chuyền trên tay nhớ lại quá khứ đau buồn. Mẹ cô là vợ nhỏ xuất thân thấp hèn nên luôn bị coi thường vì vậy khi cô chào đời cũng chịu số phận giống như mẹ mình. Khi sinh cô, cô cũng giống như bao đứa trẻ khác biết đi, biết nói nhưng vụ tai nạn năm cô 12 tuổi khiến cô mất đi khả năng nói của mình và mẹ cô cũng qua đời trong vụ tai nạn đó.

Sau tai nạn, cuộc sống của cô hoàn toàn thay đổi. Cô được mẹ cả nhận nuôi, không cần phải làm những việc của người hầu mà sống đúng với danh nghĩa là nhị tiểu thư Diệp gia.

Mặc dù không phải sống như người hầu nhưng cô luôn bị mẹ cả ghẻ lạnh, bà ta cùng con gái ruột của mình luôn hành hạ, đánh đập cô mỗi khi thích vì họ coi cô là kẻ vô dụng, là đứa câm. Cô cứ vậy sống trong địa ngục suốt 13 năm mà cha cô không hề hay biết.

Đồng ý lấy đại thiếu gia của Hàn gia coi như là con đường giải thoát cho cô cũng giống như bước đệm để cô thực hiện kế hoạch trả thù của mình.

Cô cất chiếc dây chuyền vào trong hộp, tắt đèn rồi lên giường ngủ, có lẽ sau một ngày mệt mỏi vì lễ cưới khiến cô chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.

Đêm nay trăng rất đẹp, ánh sáng của trăng từ bên ngoài len lỏi qua khung cửa sổ vào bên trong phòng. Thứ ánh sáng ấy khiến anh đẹp hơn bao giờ hết, cô khẽ trở mình quay mặt hướng về phía anh.

Thiên Vũ một tay chống vào trán, nằm nghiêng về một bên chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô mà nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

"Vợ à! Sau bao nhiêu năm cuối cùng anh cũng tìm được em. Lần này em nhất định không thoát khỏi tay anh đâu!"

[....]

Sáng hôm sau, những ánh sáng sớm chiếu rọi vào nơi cô đang nằm. Cô nheo mắt tỉnh dậy, quay sang bên cạnh thì đã không thấy anh đâu.

Cô bước xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo. Nhìn bản thân trong gương cô chợt nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên cô làm dâu ở Hàn gia.

Uyển Nhi nhanh chóng chuẩn bị quần áo cho chỉnh tề rồi đi xuống dưới nhà.

Sau khi xong xuôi đâu đó cô mới rời khỏi phòng. Căn biệt thự quả thực rất rộng lớn, cô đi mãi mà vẫn không thấy phòng ăn. Lúc này cô thực sự trách tên chồng ngốc của mình tại sao lại bỏ đi để cô một mình, báo hại cô đến giờ vẫn chưa tìm đến được phòng ăn.

Đi loanh quanh nhà được một lúc cuối cùng cô cũng tìm thấy nơi cần đến. Mùi hương của thức ăn toả ra khiến bụng cô sôi sục. Đến gần phòng ăn cô thấy Hàn Thiếu cha anh, Thiên Vũ cùng em trai anh ta - Hàn Tử Mạc đang ngồi nói chuyện.

Vừa nhìn thấy cô, anh đã vội vã nói:

"A, vợ đến rồi!"

Anh chạy đến cầm lấy tay cô. Hàn Thiếu và Tử Mạc đều quay đầu lại nhìn. Lúc này, cô cúi người thấp xuống chào cha chồng mình. Thấy cô, ông vui vẻ nói:

"Hai đứa ngồi xuống ăn sáng đi!"

Cô gật gật đầu rồi cùng Thiên Vũ ngồi xuống bàn. Khi đồ ăn được dọn ra trên bàn mọi người bắt đầu dùng bữa. Từ đầu bữa đến giờ Tử Mặc luôn nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ, nó khiến cô vô cùng khó chịu.

Thấy sự bối rối của cô anh lên tiếng.

"Em trai...sao em lại nhìn vợ anh như thế? Vợ...vợ anh sợ!"

Nghe anh nói, Tử Mạc liền thu lại ánh mắt mỉm cười nói:

"Em nhìn tại chị dâu đẹp. Anh hai cưới được người vợ đẹp như vậy đúng là may mắn."

Anh cười hì hì trước lời khen của Tử Mạc đáp:

"Đúng rồi! Đúng rồi! Vợ anh là đẹp nhất."

Hàn Thiếu thấy hai anh em hoà thuận thì vui mừng khôn xiết, ông đặt chiếc dĩa xuống, hai tay đan vào nhau, từ tốn nói:

"Hai anh em hoà thuận ta vui lắm! Lát nữa hai đứa hãy đến công ty cùng ta làm việc."

Thiên Vũ và Tử Mạc đồng thanh trả lời:

"Vâng."

Cô quay sang nhìn người chồng ngốc của mình, thật không ngờ ở Hàn gia anh ta cũng không vô dụng chỉ là không biết anh làm chức vụ gì ở công ty.

Trông dáng vẻ như con nít của anh khiến cô không khỏi thất vọng nhưng ở gần anh cô có cảm giác rất lạ như thể họ đã gặp nhau ở đâu đó, chỉ là cô không thể nhớ ra.

Sau khi ăn sáng, cô lên phòng giúp anh thay quần áo để đến công ty. Nhìn anh trong bộ vest đen lịch lãm thật phong độ. Lúc đứng gần chỉnh áo, cô mới có thể thấy được toàn bộ gương mặt của anh.

Khuôn mặt như ngọc, chiếc mũi cao dọc dừa, đôi môi không đánh mà đỏ cùng đôi mắt màu nâu nhạt bình thản không gợn sóng. Quả thực là rất đẹp! Trong hôn lễ khi đối diện với anh, nhìn qua tấm khăn phủ đầu cô đã thấy được khuôn mặt này chỉ là nhìn không kỹ. Bây giờ đứng ở khoảng cách gần mới khiến cô mê mẩn bởi vẻ đẹp đó.

Thấy cô ngẩn ngơ nhìn mình, anh khẽ gọi:

"Vợ ơi! Em sao thế?"

Dừng lại ba giây, cô mới hoàn hồn trả lời:

[Tôi không sao, quần áo chuẩn bị xong rồi anh đi làm đi!]

Anh gật đầu vẫy tay tạm biệt cô rồi rời khỏi phòng vừa đi vừa nghĩ:

"Vợ à! Em đúng là đồ ngốc!"

Hot

Comments

History

History

phải là Hàn lão gia chứ

2022-03-17

1

Thuy Lieu Doan

Thuy Lieu Doan

dễ thương sao ấy

2021-10-09

1

Quỳnh Nga

Quỳnh Nga

Bộ nào cũng sẽ. Có câu đại khái như là (sau bao nhiêu năm cuối cùng a cũng tìm đc em )

2021-01-07

3

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play