Chương 3

Thiên Vũ cùng cha và em trai đến công ty, người làm trong nhà thì bận phải làm việc chỉ còn mình cô ngồi một mình trong phòng nên cảm thấy có chút khó chịu.

Cô đành đi loanh quanh trong phòng tìm thứ gì đó để chơi. Đi đến bàn làm việc của anh cô thấy một tấm ảnh được đặt ở đó, người trong ảnh là mẹ anh - Hàn phu nhân quá cố. Cô chăm chú nhìn bà, Hàn phu nhân quả thực rất đẹp, dù chỉ nhìn trong ảnh nhưng cô vẫn cảm nhận được sự cao sang quý phái toát ra từ bà. Hoá ra anh thửa hưởng nét đẹp đó từ mẹ của mình.

Mặc dù là anh em ruột nhưng anh và Tử Mạc lại hoàn toàn khác nhau, nhìn Tử Mạc có vẻ không thích anh trai mình lắm, dường như Hàn Thiếu thương anh hơn Tử Mạc.

Cốc...cốc...cốc

Cô đặt tấm ảnh xuống rồi đi đến mở cửa phòng. Cô nhìn ra bên ngoài thì thấy một người hầu mỉm cười với cô trên tay còn cầm một ít trà và bánh.

"Phu nhân! Tôi đem trà và bánh đến cho cô."

Uyển Nhi mỉm cười ra hiệu cho cô mang vào bên trong. Cô hầu gái đặt bánh xuống rồi nói:

"Phu nhân, cô cần gì thì cứ gọi tôi."

Cô đưa tay ra hiệu.

[Cảm ơn cô!]

Cô hầu gái mỉm cười rồi rời khỏi phòng. Ở trong căn biệt thự rộng lớn này cả ngày mà không làm việc gì khiến cô ngứa ngáy chân tay dù sao thì khi ở Diệp gia ngày nào cô cũng phải làm việc bây giờ đột nhiên không phải động tay động chân nên có chút không quen.

Cốc...cốc...cốc

Từ bên ngoài cô hầu gái khi nãy bước vào phòng cung kính nói:

"Phu nhân! Có người quen của cô tới thăm!"

Cô thầm nghĩ:

"Người quen chắc không phải là bà ta đâu nhỉ?"

Nghĩ rồi cô ra hiệu cho cô hầu gái để người đó vào.

"Nhị tiểu thư! Tôi đến thăm cô đây!"

Vừa nhìn thấy người này cô vui mừng khôn siết chạy đến ôm chầm lấy ông.

Dứt lời ông ra hiệu cho cô hầu gái rời khỏi phòng để hai người nói chuyện riêng.

Cô đưa tay lên hỏi:

[Chú Lâm, sao chú lại đến đây? Trong nhà xảy ra chuyện gì ư?]

Chú Lâm vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cô đáp:

"Là chuyện ở công ty."

Nghe chú Lâm nói nét mặt của cô dần thay đổi không còn vui vẻ như lúc trước.

Cô ra hiệu.

[Chú ngồi đi!]

"Ừ!"

Chú Lâm vừa là quản gia của nhà họ Diệp vừa là người nuôi nấng cô từ bé đến lớn. Trước khi mẹ cô mất, bà đã nhờ chú chăm sóc và bảo vệ cô. Vì vậy chú giống như người cha thứ hai của cô vậy.

[Trong công ty xảy ra chuyện gì sao?]

Chú Lâm vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cô nói:

"Sắp tới DCT sẽ có hợp đồng làm ăn lớn với một công ty nước ngoài."

[Vậy thì không phải chuyện tốt ư?]

Chú Lâm lắc đầu ngao ngán.

"Người chịu trách nhiệm dự án lần này là cha cô và giám đốc Nghị nhưng cô biết giám đốc Nghị là người thế nào rồi đấy."

Cô thầm nghĩ.

"Giám đốc Nghị, tên khốn đó cùng với bà cả đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu ảnh hưởng đến công ty, lần này không biết họ định mưu tính chuyện gì nữa."

Thấy cô im lặng, chú Lâm lay nhẹ người cô.

"Uyển Nhi, cháu tính sao đây? Nếu dự án lần này không thành công mọi trách nhiệm sẽ đổ dồn lên người của Diệp lão gia đấy!"

Cô suy nghĩ một hồi rồi ra hiệu cho chú Lâm.

[Chú giúp cháu để ý đến nhất cử nhất động của giám đốc Nghị và bà cả nếu có gì xảy ra chú phải báo cho cho cháu đồng thời giúp cháu bảo vệ cha.]

Chú Lâm gật đầu đồng ý, ngập ngừng một lúc chú mới hỏi cô:

"Vậy còn việc của Hàn gia thì sao? Cháu định làm gì với Hàn Thiên Vũ."

Dừng lại ba giây, cô đáp:

[Chú biết đấy cháu chỉ muốn lợi dụng anh ta để chống lại bà cả thôi. Ngoài ra không có quan hệ gì cả.]

Chú Lâm bất ngờ trước câu trả lời của cô.

"Lợi dụng một tên ngốc, cháu có đùa không vậy?"

Cô lắc đầu cười gian xảo.

[Cháu không đùa! Chỉ cần còn sống thì chắc chắn có thể lợi dụng.]

Chú Lâm nhìn cô khó hiểu. Dù sao thì mọi chuyện vẫn phải diễn ra theo kế hoạch mà cô đã định sẵn.

Sau khi chú Lâm về, cô lại đi loanh quanh nhà tìm thú vui. Cô tự hỏi Hàn Thiên Vũ đã gặp chuyện gì mà khiến anh ta trở nên ngốc nghếch đến vậy. Nghe cha cô nói, lúc trước Thiên Vũ cũng là một đứa trẻ thông minh, lanh lợi nhưng năm 15 tuổi anh ta đột nhiên trên nên ngờ nghệch về lý do gì thì cha cô cũng không rõ chắc có lẽ chỉ có người trong Hàn gia mới biết điều đó.

Uyển Nhi cứ đi như vậy trong biệt thự mà không có điểm đến. Cuối cùng cô ra ngoài vườn hít thở không khí trong lành. Bỗng từ bên trong góc khuất của khu vườn cô nhìn thấy một cái gì đó rất lạ, lại gần xem thử thì phát hiện ra đó là một cánh cửa bí mật bị bao phủ bởi những sợi dây leo. Nhìn xung quanh không thấy ai cô mới đẩy cửa bước vào.

Đi sâu vào trong được một lúc cô phát hiện ra ở dưới là một căn hầm nhỏ. Quan sát mọi thứ, trong hầm không có gì đặc biệt chỉ có một chiếc bàn cũ kỹ cùng quyển sách bám bụi viết dở trên bàn.

Cô đến giữa căn hầm nhìn những thứ xung quanh rồi tự hỏi bản thân.

"Ở Hàn gia có một nơi như vậy sao?"

Hot

Comments

Kir Hân

Kir Hân

không hưởng nét đẹp từ mẹ chứ không lẽ từ ông hàng xóm =)))???

2021-06-11

7

Diễm Quỳnh

Diễm Quỳnh

hay thật đấy

2020-07-26

19

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play