CHƯƠNG 2/

Vĩ Cầm không bận thân cúi nhẹ người xuống nhặt từng món đồ rơi dưới sàn cho vào trong túi, Tiểu Vy đứng bên cạnh phụng phịu giật giật gấu áo cô. Tỏ rõ lên ý “tại sao phải nhặt đồ làm gì, người nhặt đồ phải là tên kia chứ?”

Vĩ Cầm liền nháy mắt lắc nhẹ đầu, sau đó cô đứng thẳng trước mặt người đàn ông kia, không nhanh không chậm nói:

– Xin lỗi anh vì bạn tôi đã làm phiền đến anh, nhưng mà buổi sau mong anh có thể để tâm một chút tránh gây hại đến người khác nhé.

Anh ta im lặng dáng vẻ dường như cũng không hề chấp nhất. Cứ nghĩ anh ta im lặng và rời đi là vấn đề được giải quyết, nhưng chẳng rõ từ đâu trong nhà vệ sinh bật ra một thanh vọng:

– Hà Cảnh Phong, tôi thuê cậu về công ty là để làm việc chứ không phải ở đây để cãi nhau với mấy đứa nhóc.

Giọng nói ấy có một chút gì đó lạnh lẽo như muốn đóng băng mọi thứ, nhưng lại một chút gì đó mang hơi ấm quen thuộc của Hồ Vĩnh Khương. Chính vì điều ấy đã khiến cho Vĩ Cầm phải ngây người ra một lúc. Trong lòng cô chợt hẫng đi một nhịp, cả người cô trở nên nóng ran một cách lạ thường. “Liệu người trong kia có phải là Vĩnh Khương không? Hai người gặp nhau trong hoàn cảnh này có phải quá tuyệt vời không? Liệu anh có nhận ra cô là Viên Viên của mười năm trước?”

Những suy nghĩ ấy liên tục bung ra trong tâm trí Vĩ Cầm, bất giác cô nắm chặt lòng bàn tay mình, cứ thế ngón cái cấu mạnh vào da thịt mình.

Da đầu cô lúc này cũng căng cứng hơn, đôi mày sắp nhíu chặt lại. Sống mũi đã có chút hơi cay, khóe mi sớm lấm thấm ẩm ướt. Tiếng bước chân ngày một rõ ràng hơn từ nhà vệ sinh nam bước ra, lúc này hai mắt cô đang rũ mi nhìn xuống chân mình. Cô biết lúc này người đó đang đứng ngay trước mặt, chỉ cần cô đủ mạnh mẽ ngước lên là có thể xác minh mọi suy nghĩ trong lòng. Nhưng Vĩ Cầm vẫn do dự, sau đó hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm từ từ nhìn lên. Một ánh mắt lạnh như băng ghim thẳng vào mặt cô.

Bất giác Vĩ Cầm rùng mình, trời không nổi gió nhưng nơi đây thấy lạnh. Tuyết rơi vào mùa hè sao?

Khi xác nhận người đàn ông trước mắt không phải là Vĩnh Khương mà cô tìm kiếm, trong lòng bỗng nhiên nhói lên. Cô có cảm giác như bản thân mình vừa bỏ lỡ đi một thứ gì đó quan trọng, vừa hụt hẫng vừa khó chịu vô cùng.

Qua vài giây Vĩ Cầm cũng nhanh chóng lấy lại tâm lý, định lên tiếng nhưng bị người đàn ông đó ngắt lời, anh vừa đi vừa phủi phủi vai áo:

– Hai nhóc về nhà đi, đừng ở đây quậy lung tung nữa.

Vĩ Cầm cong môi nhỏ nhại lại anh ta “Hai nhóc về đi đừng quậy lung tung nữa” còn lặng lẽ bước theo dấu chân anh. Mắt kia vừa quay lại, cô đã đứng mỉm một nụ cười khách khí. Hai người kia vừa quay lưng ở đây Vĩ Cầm cũng tức khắc thu nụ cười lại.

– Gì mà hai nhóc chứ, hai người bọn tôi đây đã mười chín rồi. Đủ tuổi kết hôn kể cả chuyện sinh đẻ, tôi nhìn chú mới là già mới nên về nhà mà…

Cô vừa bước theo sau anh vừa có chút đanh đá nói, đột nhiên anh dừng lại theo quán tính cô liền đập mạnh vào lưng anh. Vĩ Cầm vừa nhăn nhó vừa đưa tay xoa xoa lên đầu.

Người phía trước dõng dạc quay lại thấp người xuống, hạ tầm mắt mình nhìn vào đôi mắt tròn xoe của cô, lạnh lẽo hỏi.

- Đi theo tôi làm gì?

Chả rõ tại sao tim cô đập nhanh như trống, giãn nở đôi đồng tử nhìn anh, phía dưới miệng mấp ma mấp máy không nói thành lời. Vốn anh ta chỉ muốn hỏi chứ chẳng muốn nghe cô trả lời, nhạt lạnh bỏ đi.

Mặc cho bộ dạng đứng đến đơ người của cô ở đó, hai má của Vĩ Cầm cứ thế mà đỏ ửng lên như quả cà chua, da đầu cũng giật giật nhẹ. Cho đến khi Tiểu Vy khẩy vào vai cô, Vĩ Cầm mới tỉnh giác kéo tay Tiểu Vy rời đi.

Ăn ở nhà hàng xong, hai cô nàng chia tay tạm biệt nhau!

Về đến nhà, Vĩ Cầm cứ thế cuộn chăn bông trên giường, ngẫm nghĩ về người đàn ông ở nhà hàng. Hai mắt cô nheo lại, nghĩ mãi cũng không tài nào hiểu rõ vì sao người đó lại có thanh âm rất giống với Hồ Vĩnh Khương. Cả dáng người cao cao, chỉ có điều khuôn mặt ấy không phải. Tuy diện mạo không bằng Vĩnh Khương của cô, nhưng cũng gọi là phong nhân tuấn tú.

Khi ấy bất ngờ nghe thấy âm thanh, cô cứ nghĩ bản thân mình đã gặp được người trong mộng. Tiếc là...! Nhưng cũng phải hiểu thôi, phàm trên đời này ông trời chẳng dễ dàng vì chiều lòng người. Vĩ Cầm cứ thế trằn trọc suốt đêm, bản thân kiệt sức cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Tạm biệt ánh trăng đêm, bình minh dần hé dạng dưới tầng nhà, một ngày mới lại đến.

Vĩ Cầm bừng tỉnh dậy bởi chiếc đồng hồ báo thức, những lúc như thế cô chỉ muốn vùi đầu vào ngủ thêm một chút.

Muốn cũng không được, dù sao việc học cũng quan trọng hơn việc ngủ lười. Hôm nay Vĩ Cầm tan học xong cô đi thẳng về nhà không tụ họp chuyện ăn uống nữa.

Vừa bước vào nhà cô vừa tháo giày ra để vào ngăn tủ, đánh mắt nhìn quanh phòng khách qua nhà bếp như đang tìm kiếm gì đó. Cô liền chẹp miệng một cái, ngó vào nhà bếp ậm ừ hỏi người làm:

– Bác Tiều ơi, mẹ với ba cháu đi đâu rồi ạ? Không có ở nhà sao, không khí nhà yên ắng quá.

Bác Tiều cúi nhẹ người:

– Dạ đúng rồi, hôm nay ông chủ và bà chủ có việc bận nên có lẽ cả ngày hôm nay không dùng bữa ở nhà đâu. Tiểu thư, cô có muốn dùng một cốc sữa nóng không, tôi mang lên cho cô nhé!

Vĩ Cầm xua tay lắc nhẹ đầu, bày ý từ chối rồi bước thẳng về phòng.

Cũng lạ thật đấy, bình thường mẹ cô chỉ quán xuyến việc gia đình, có mỗi ba cô là người thường xuyên lui tới công ty. Khi đi học về cô hay dùng cơm với mẹ, hôm nay hai người đều cùng nhau bận rộn không về nhà. Thầm tự hiểu chắc chắn là có việc gì đó quan trọng hai người mới cùng tham gia.

Cô nhìn vào tờ lịch trên bàn học, được khoanh tròn bằng nét mực nhằng nhịt ở đấy, vừa thở dài vừa mong chờ. Ngày 18 tháng này, là ngày cô có thể gặp lại Vĩnh Khương, chỉ còn ba ngày nữa thôi.

Mấy ngày trước mỗi lần đi học về cô lại ghé qua nơi ấy. Nơi mà cô và anh hẹn gặp nhau ở đó, cô chỉ sợ anh tới nơi hẹn sớm trước mấy ngày không gặp được cô lại thất vọng.

Cô trong lòng vừa hồi hộp vừa xoắn xuýt, đưa hai tay đặt lên lồng ngực mình nhộn nhạo con tim. Cô không biết từ bao giờ mình đã sớm tưởng tượng ra biết bao nhiêu cảnh tượng giữa cô và Vĩnh Khương. Biết đâu chốn phồn hoa rộng lớn hai người gặp nhau rồi nên duyên với nhau?

Tối đến, ba mẹ cô về sớm hơn dự tính nên cả ba người đều có bữa cơm gia đình khá vui vẻ. Bình thường dù công việc của ba cô có bận đến đâu, dù buổi trưa không về được, buổi tối ông cũng luôn sắp xếp công việc để trở về nhà.

Ông nói để giữ ấm một gia đình luôn hạnh phúc chính là bữa cơm cả nhà ngồi bên nhau quây quần ăn!

Sau bữa tối, cả ba người ngồi ở phòng khách cùng xem chương trình trên tivi. Ba cô là một người khá yêu thích tin tức nên sau mỗi bữa ăn ông đều chăm chú đọc báo mải miết. Mẹ cô thì ngồi bên cạnh ông nhưng xem những chương trình nấu ăn.

Vĩ Cầm lúc nào cũng muốn nán lại giành một vị trí trên sofa để trò chuyện cùng hai người, thi thoảng vừa ăn hoa quả nhâm nhi vừa xem chương trình cùng mẹ. Cứ thế thói quen ấy cứ mãi tiếp diễn trong gia đình cô suốt cả chục năm nay.

Vĩ Cầm đang thò tay bóc múi quýt, vừa cho vào miệng một bên má vẫn còn phập phồng thì mẹ cô liền cất giọng thăm dò:

– Vĩ Cầm, con năm nay cũng đã 19 rồi. Không biết là con gái yêu của mẹ có người nào trong lòng chưa?

Nghe đến đây, đôi mắt cô đảo ngang đảo dọc, khuôn miệng vẫn đang nhai miếng quýt một cách gượng gạo. Ngay lúc này tâm trí cô liên nghĩ đến một người, cô liền ngập ngừng không biết có nên nói cho mẹ và ba nghe không. Nhưng rồi cô thấu đáo gạt bỏ không nói, chờ sau này cô và người trong lòng thành đôi khi đó có nói cũng không muộn. Cô ho nhẹ một tiếng, nắm lấy bàn tay mẹ mình ngập ngừng bảo.

– Tuổi con vẫn còn phải lo chuyện tương lai, học hành. Vào thời điểm này con chưa nghĩ đến ai cả.

– Vậy là vẫn chưa có người trong lòng? Nhưng con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, chắc chắn phải tìm một người xứng đáng.

Bà ấy nói như ẩn ý một chút gì đó. Vĩ Cầm nghe đến không nghĩ gì bởi bà yêu thương cô vô điều kiện, nghiễm nhiên sẽ không muốn cô tìm người không tốt.

Hiện giờ trong lòng cô sớm chả để ai vào trong tầm nhìn, xung quanh cô dù có nhiều chàng trai tốt đến mấy thì cô cũng chẳng có chút rung cảm nào. Cô luôn cố gắng thay đổi bản thân rất nhiều để thật xứng đáng với anh. Hi vọng sau này Vĩnh Khương không để sự chân thành này của cô bị đối xử tệ. Nếu không cô sẽ chẳng biết dáng vẻ bản thân mình trở nên thảm hại ra sao.

Vĩ Cầm liền cười hì hì đứng dậy tiện tay đặt múi quýt trên tay xuống dưới bàn rồi mỉm cười gượng gạo.

– Xin phép ba mẹ con về phòng đây, hai người cũng nhớ đi ngủ sớm nhé!

Vĩ Cầm vội cúi người hôn vào má mẹ một cái, sau đó chạy tót lên phòng. Ngồi lại đây thêm, cô chỉ sợ sẽ không giấu nổi mẹ mình.

Đợi Vĩ Cầm đi khỏi lên phòng, bà liền đưa mắt nhìn ông chồng một cách uỷ khuất. Hai người nhìn nhau cũng thầm gật gật đầu hiểu, xem ra có một chuyện nào đó hai người vẫn chưa tiện nói ngay bây giờ chỉ là đang âm thầm sắp xếp.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play