[Những ký ức hỗn loạn bỗng ùa tới, cuốn lấy tôi như một cơn lốc đang trong cơn cuồng loạn, vỡ vụn thành những mảnh gương tan tác]
[Trong bóng tối, trước mắt tôi là những vệt sáng mờ nhạt và lập lòe như những bóng đèn đang dần dần sắp tắt. Âm thanh thì đứt đoạn -- tiếng xe phanh gấp, tiếng mưa rơi, tiếng ai đó gào thét gọi tên tôi và rồi tất cả lại rơi vào một khoảng không tĩnh lặng]
[Một sức nặng vô hình bớt chợt đè ép lên cơ thể, kéo tôi trượt dài vào khoảng không sâu thẳm]
[Tựa như rơi xuống đáy đại dương, nơi ánh sáng không thể nào chạm tới]
...
-Aoi!!!-
[Một cơn choáng váng chợt xé toạc bóng tối]
[Tôi bật dậy, hơi thở thì đứt quãng trong khi lồng ngực thì phập phồng theo từng nhịp thở rối loạn]
Shimizu Aoi
[Cảm giác cứ như vừa bị ném ra khỏi một cơn ác mộng, nhưng thực tại trước mắt cũng chẳng hề quen thuộc]
[Trước mặt tôi là một căn phòng xa lạ, không còn con hẻm cũ cũng không còn mặt đường lạnh buốt hay bàn tay ai đó đang siết chặt lấy tôi]
[Tôi mơ hồ quay đầu nhìn cảnh vật xung quanh]
[Căn phòng không lớn, bày biện đơn giản nhưng lại gọn gàng. Chiếc giường đơn có chăn gấp ngăn nắp, kệ sách đối diện thì chồng chất đầy sách vở trong khi bàn học bên cạnh chỉ có vỏn vẹn chiếc máy tính cũ kĩ và chiếc điện thoại nhỏ phía trên]
[Nó khiến tôi có cảm giác như đây là một nơi dành cho tôi, mà hình như cũng chẳng phải là tôi?]
Shimizu Aoi
<Siết chặt lòng bàn tay>
[Khi đưa mắt về phía trong góc phòng, tôi bỗng thấy một tấm gương đang phản chiếu mơ hồ hình ảnh của chính mình]
Shimizu Aoi
<Chậm rãi bước tới>
[Chỉ khi nhìn thấy rõ khuôn mặt ở trong gương, tôi mới hoảng hốt mà khựng lại]
Shimizu Aoi
[Là tôi? Nhưng cũng không hẳn là tôi...]
[Mái tóc đen rối nhẹ với đôi mắt vẫn trầm lặng sau cặp kính. Nhưng làn da và góc cạnh khuôn mặt... có gì đó không giống như lúc trước!?]
Shimizu Aoi
<Đầu ngón tay run nhẹ chạm vào mặt kính lạnh buốt>
Shimizu Aoi
"Đây là đâu...?"
[Câu hỏi vang vọng trong tâm trí nhưng cũng chẳng có lấy câu trả lời]
[Một cơn gió nhẹ luồn qua khe cửa sổ khép hờ, mang theo mùi không khí có chút se se lạnh]
[Tất cả điều chân thực đến một cách đáng sợ]
Shimizu Aoi
Không phải là mơ!?
[Nhưng nếu vậy thì thật vô lý? Cơn đau thấu xương vẫn đang hiện rõ mồn một, rõ ràng bản thân tôi chắc chắn mình đã chết]
_____
[Không gian đặc quánh trong một màu tĩnh lặng]
[Ngước nhìn căn phòng xa lạ và ánh đèn trắng hắt xuống nền gạch lạnh lẽo ngay trước mắt, tôi vẫn tỉnh táo nhận thức được gương mặt phản chiếu trong gương chính là mình, nhưng lạ là vẫn cảm thấy có thứ gì đó rất sai lệch]
Shimizu Aoi
Không là phải mơ, cũng không phải là ảo giác...
<Lẩm bẩm>
[Tôi đã chết]
[Nhưng bằng một cách nào đó tôi vẫn đang tồn tại]
Shimizu Aoi
...
...
["RẮC!"]
[Bớt chợt một cơn đau đột ngột như nhát búa giáng xuống, xé toạc đi mọi suy nghĩ đang mơ hồ trong đầu]
Shimizu Aoi
--Agh!!
Shimizu Aoi
<Ngã khuỵu xuống>
[Cơn đau từ từ lan ra khắp cơ thể, bén sâu vào từng dây thần kinh cứ như tôi đang bị ai đó cắt xé thành từng mảnh]
[Đau...]
[Đau đến tê dại]
[Hơi thở tôi đứt quãng, mồ hôi lạnh thì túa ra không ngừng. Mạch tôi đập điên cuồng, lồng ngực thắt lại như bị ai đó bóp nghẹt]
[Giữa cơn hỗn loạn ấy, một thứ gì đó bỗng trào dâng--]
[Không phải đau đớn cũng không phải sợ hãi]
[Mà chính là ký ức?]
[Nhưng lại không phải là của tôi]
[Tiếng chuông trường ngân vang, gương mặt những người bạn đồng trang lứa thoáng qua thật lạ lẫm nhưng lại quen thuộc đến kỳ lạ. Tầm nhìn lại mờ dần, chuyển sang khung cảnh ai đó đang siết chặt cuốn sổ trên tay trong khi trên trang giấy vẫn còn in hằn những nét bút: 'Mình... mình nhất định phải trở thành anh hùng!!']
[Cơn đau siết chặt, kéo tôi trượt sâu vào vòng xoáy của những mảnh ký ức vỡ vụn]
[Một cô gái đứng giữa giảng đường đông đúc, đôi mắt ẩn sau cặp kính phản chiếu thứ ánh sáng mờ nhạt... Một cái tên ai đó đang khẽ gọi trong khoảng không tĩnh lặng]
-Aoi!-
[Bản thân tôi biết chắc chắn ký ức này không thuộc về tôi]
[Nhưng chúng lại len lỏi vào từng góc tối trong tâm trí, hòa lẫn vào những gì mà tôi đã từng trải qua]
[Những mảnh ghép của ký ức bị đứt quãng dần dần được xâu chuỗi lại]
[Tựa như...]
[Đây cũng là tôi -- chỉ là ở một phiên bản khác]
[Bớt chợt một tia sáng lóe lên khiến tầm nhìn xung quanh dần trở nên mờ ảo, kéo tôi quay về với thực tại. Nằm trên sàn, tôi không ngừng đổ mồ hôi lạnh trong khi hơi thở thì liên tục dồn dập khiến cho cơ thể không thể ngừng run lên]
Comments
Bắp
Đọc đến đâu nghiện đến đó, văn từ đỉnh quá bà ơi 😭💗
2025-05-04
5
Vợ iu của Shoto ><
huhu mê cái khúc bả tả đoạn hồi tưởng kí ức ghê 😭
2025-04-19
1
Su kem
Bắt đầu lên cơn nghiện.
2025-03-19
0