Ngôi Sao Duy Nhất
Đã có ai trong chúng ta đã từng có một ước mơ cho mình chưa? Ước mơ đó là gì? Có cao đẹp không? Nó bắt đầu từ bao giờ? Đối với tôi, dường như nó là rất xa. Ước mơ cũng như khoảng cách giữa chúng ta với các vì sao trên một thiên hà khác vậy!
Trong mắt tôi, tôi nghĩ ước mơ rất xa vời. Xa như một dòng suối chảy mà không có điểm kết thúc. Tôi bắt đầu thực hiện nó vào năm 13 tuổi, tuy tuổi tôi còn rất trẻ vào thời điểm đó nhưng nỗi niềm đam mê của mình vẫn không thể thoát khỏi. Cứ thế cho đến năm 19 tuổi, tưởng chừng như mọi thứ sắp thành công, nhưng một điều khiến tôi vô cùng thất vọng...
" Tại sao? Bao nhiêu năm trời của tôi? "
Có ai thấu hiểu nỗi buồn sau bao nhiêu năm cực khổ mà lại không thể thành công không?
Đương nhiên, trong sự thành công luôn chứa đựng sự thất bại. Khi mới bắt đầu, nó như " Hai thế giới khác " vậy, hoặc như ánh sáng và bóng tối, mãi mãi không thể gặp nhau. Nhiều khi tôi muốn từ bỏ, nhưng không nỡ! Tôi luôn cố gắng học hành chăm chỉ để biết được mong muốn lớn nhất của bản thân là gì và...
Ước mơ của tôi bắt đầu vào năm 10 tuổi. Tôi luôn chứng kiến những khung cảnh như đánh đập ( Bạo lực), ăn cắp, nói xấu, và nhiều hơn nữa. Tại sao mọi người lại luôn không coi trọng nhau? Đánh đập thì có ích gì cho chúng ta chứ! Hay chỉ thoả mãn cơn giận? Ai cũng đi kiếm việc làm và cũng tự do năng lực của mình tạo ra, tại sao lại phải ăn trộm, cắp? Mỗi người đều có lòng tự trọng của riêng bản thân, một nỗi khổ, nỗi buồn riêng mà lại đi nói xấu người khác! Nhiều khi tôi thấy cái xã hội này thật thậm tệ, chỉ vì lợi ích riêng mà mọi người lại mất nhận thức về bản thân và làm hại đến người khác.
Tôi luôn có quan điểm rằng mọi người đều có một tâm hồn đẹp, tâm hồn cao quý của bản thân. Nhưng những điều đó lại làm nên một tính cách hoàn toàn trái ngược với tâm hồn vốn dĩ chúng ta đang có.
Và tôi đã tìm được ước mơ cho riêng mình vào các thời khắc chứng kiến ấy. Đó là chế tạo robot. Tôi luôn muốn mọi người sống hòa bình, vui vẻ với nhau. Nhưng nói thật xã hội bây giờ rất khó dạy bảo. Giải pháp của riêng tôi chính là thiết kế một loại robot có một tâm hồn biết yêu thương, quan tâm và giúp đỡ người khác, tôi nghĩ ước mơ này thật tuyệt vời.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn tiếp tục nhưng chưa bao giờ thành công cả, đối với tôi thì nó rất khó. Vì ngay cả trên thế giới còn chưa ai có thể chế tạo ra!
Bình minh trong veo, những anh mây đầu tiên xuất hiện trôi lơ lửng trên bầu trời. Buổi sáng hôm nay, là ngày đầu tiên tôi tham gia câu lạc bộ robot. Tôi rất hậu đậu trong những buổi sáng, vì rất xa nên phải thức sớm để đi học. Tay cầm balo và đi bộ để tập thể dục.
Tôi bắt đầu chạy bộ, sơ ý va vào người cô gái nào đó...
" Xin lỗi, cho mình xin lỗi! Bạn có sao không? "
" À mình không sao đâu! "
Tôi và cô gái ấy lướt qua nhau như một cơn gió...
Đến giờ học, may mà tôi đến kịp lúc. Cứ thế và bắt đầu tiết học đầu tiên...
" Chúng ta làm quen trước! "
Cô giáo hỏi tên từng người và công việc của họ...cho đến lượt tôi. Ai cũng có công việc nhưng tôi thì chưa có một công việc nào, sợ mọi người chế nhạo, nhưng cũng đành trả lời.
" Em tên Daga! Hiện tại em chưa có công việc "
Quả nhiên là mọi người cười nhạo tôi, nhưng tôi không quan tâm mấy!
Đến giờ ra về! Tôi lặng lẽ bước đi nhẹ trên con đường buổi sáng, nghĩ về những ngày tháng chế tạo ra robot nhưng cuối cùng tôi không thành công! Đột nhiên va vào một ai đó!
Tôi bất ngờ vì gặp cô gái hồi sáng, cô cũng đi lặng lẽ như tôi vậy...
Cô ấy hỏi...
" Cậu là người hồi sáng chạy trúng mình đúng không? "
" Đúng rồi! Mình lại đụng phải cậu, xin lỗi một lần nữa nhé! "
" Không sao đâu! Mà cậu tên gì? Mình tên Ari! "
" Mình là Daga! "
Vừa đi vừa nói chuyện, tôi cũng không để ý thời gian trôi như thế nào, cứ bình thản và nói chuyện. Tôi và cô ấy dừng chân tại hàng ghế ven đường...
" Hóa ra là vậy! Ước mơ của cậu thật đáng khâm phục! Chế tạo robot là một điều rất khó! "
" Mình chỉ đang mới bắt đầu thực hiện nó thôi! "
Tôi sững sờ nhìn cô ấy và nói
" Mới bắt đầu sao? Không phải cậu nói đã đậu đại học và có kế hoạch cho tương lai rồi kia mà, sao chỉ mới bắt đầu? "
" Vì mình không biết nên bắt đầu từ đâu! "
" Cái này thì chỉ mỗi cậu biết được thôi! Vì ước mơ là do chúng ta bắt đầu một hướng đi nào đó! "
Cô ấy mỉm cười và cảm ơn tôi!
" Mình đã vài lần có ý định từ bỏ ước mơ này, chỉ vì quá khó! "
Cô ấy ngạc nhiên!
" Từ bỏ sao! Cậu đừng nên như thế! Vì ước mơ không phải muốn là được! Phải có sự cố gắng trong đó. Vậy nên cậu " Đừng từ bỏ hy vọng, thành công sẽ đến với mình thôi! "
Đột nhiên trong lòng tôi cảm thấy xao xuyến vì nghe câu " Đừng từ bỏ hy vọng, thành công sẽ đến với mình thôi! ". Câu nói đó như là nguồn động lực giúp tôi vươn lên!
Updated 30 Episodes
Comments
Nhạc Long Thần
Thích câu nhấn
2024-11-18
0
Nhạc Long Thần
Đúng qué chị
2024-11-18
0
Nhạc Long Thần
Ước mơ mỗi người đều khác nhau, và hãy làm nên một kỳ tích cho điểm nổi bật đó
2024-11-18
0