[ĐN Haikyuu!] Ngày Nắng Tàn.
Chương 2: Cháu không có nhà...
Tôi bước đi trên mặt nước, ở một nơi tối tắm, đến đường ra còn chẳng có.
Và rồi bỗng dưng, tôi gặp được những đốm sáng bay xung quanh tôi.
Tôi chạm vào chúng, lại nghĩ chẳng lẽ đây là nơi để tôi lên thiên đàng hoặc là xuống địa ngục sao?
Mặt nước dưới chân tôi chợt không còn cứng cáp như ban nãy nữa.
Nó khiến tôi rơi xuống, chìm đắm vào trong làn nước ấm áp.
Ý thức của tôi lại mất dần, mất dần…
Cuối cùng, tôi chẳng nhìn thấy gì nữa…
Chẳng lẽ…là tôi chết thật rồi sao…?
“Mau lên! Làm nốt cái trụ rồi được nghỉ! Có gì tôi khao mấy cậu một chầu!!!”
“Được luôn đội trưởng!!!”
Nghe tiếng ồn ào đến điếc cả tai, tôi mới choàng tỉnh giấc.
Gì đây? Cái này…là tôi đang mơ sao…?
Mắt tôi chỉ thấy phía trước nhạt nhoà lắm, mờ đến mức nhìn thứ gần nhất tôi cũng không thấy gì.
Rồi tôi ôm đầu ngồi dậy, tâm trí cứ xoay vòng vòng vòng vòng.
Tôi tưởng mình chết rồi, sao tôi vẫn còn sống nhăn răng thế này…?
Dụi dụi mắt, mệt mỏi nhìn xung quanh, cuối cùng cũng thấy rõ.
Toàn là thiết bị máy móc ở xung quanh, còn có cả tòa nhà cao tầng đang xây dở dang nữa.
Rồi tự dưng, ở đâu đó có một viên gạch rớt xuống ngay cạnh tôi, mới làm tôi hoảng hồn.
Ngước mặt lên nhìn cái giọng ồm ồm của người vừa mới nhắc đến tôi.
Takahashi Genji
Cháu có biết ở đây nguy hiểm lắm không mà ngồi? Mau đi về nhà đi! Gần tối rồi mà cứ đi chơi!
Rồi tôi bị cái người đó nắm lấy tay mà kéo dậy, làm tôi đã ngơ giờ còn ngơ hơn.
Ủa hình như không phải tôi mơ.
Chẳng lẽ…ông trời cho tôi đầu thai rồi!!?
Mà sao đầu thai không bắt đầu từ khi em bé? Đã thế tôi còn nhớ rõ kiếp trước nữa chứ!
Cái tình tiết đó nhảm lắm, làm gì có chuyện xuyên không…
Takahashi Genji
Mắc gì không nói mà cứ đứng đó nhăn mặt nhìn hoài vậy!!?
Bị người trước mặt quát, tôi mới choàng tỉnh khỏi những suy nghĩ bủa vây lấy tâm trí tôi.
Tôi mấp máy môi một hồi, rồi cũng cất lời…
Saito Hinari
C-Cháu không có nhà…
Takahashi Genji
À? Hay ha! Nhìn lớn thế này rồi chắc cũng mười mấy tuổi! Chẳng lẽ từ khi sinh ra đã nằm ngủ ngoài đường!!?
Saito Hinari
Cái này cháu…không có biết…
Takahashi Genji
Mới bây lớn mà học đòi nói dối bỏ nhà ra đi! Hồi xưa chú mày cũng quậy giống y mày! Nhưng mà mày nên về nhà trước khi hối hận đi!
Saito Hinari
C-Cháu thực sự không có nhà mà…
Đứng đó làm ồn một hồi, cuối cùng ông chú đó cũng chịu thua trước tôi.
Tôi mở mồm ra là không có nhà, chỉ nhớ tên chứ nhà thì không.
Làm ông chú đó phải ná cả thở khi tôi cứ chối chem chẻm.
Cuối cùng là tôi phải đứng đợi ông chú tan làm để cùng đến đồn cảnh sát trình báo.
Hình như ông chú đó là đội trưởng một đội xây dựng thì phải, nảy giờ thấy ổng cứ lau mồ hôi mà có thấy làm gì đâu.
Nhưng mà cũng kì lạ thật, tại sao lại có vụ đầu thai mà nhớ rõ kiếp trước nhỉ?
Không biết kiếp này có hạnh phúc không ta…?
Mà cũng không biết là mẹ giờ có đang hạnh phúc không nữa…
Chắc mẹ đang cùng gia đình mới vun vén một hạnh phúc nhỏ rồi.
Tôi ở kiếp này, cũng phải cố lên thôi…
Takahashi Genji
Tan làm rồi, đi thôi nhóc!
Saito Hinari
Cháu thật sự không có nhà mà…
Takahashi Genji
Im đi nói nhiều quá! Chú ghét nhất mấy loại hay bỏ nhà ra đi như mày đó!
Cuối cùng, ở đồn cảnh sát ông chú đó cũng phải câm nín.
Vì khi tôi đọc tên cho chú cảnh sát tìm kiếm thông tin, thì máy tính báo không tìm thấy người tên Saito Hinari.
Là không tìm thấy tên tôi đấy!
Không tìm thấy luôn cơ đấy!!!
Cảnh sát
Có chắc là cháu đọc đúng tên mình không?
Saito Hinari
Cháu chắc mà…
Cảnh sát
Vậy tại sao lại không tìm thấy thông tin của cháu? Hay để chú đi tìm hiểu.
Không muốn chuyện bé xé ra to, tôi mới cố tình nói lên thật lớn ở giữa đồn rằng.
Saito Hinari
Hay thôi không chơi trò chơi nữa! Mình về thôi chú ha!!!
Ngay sau đó, không để ông chú đi cùng kịp ú ớ, tôi đã kéo ổng đi thật nhanh trước sự bất ngờ của mấy chú công an.
Họ sắp rượt theo để chửi cho một trận thì phải.
Cũng đứng, tự dưng vào đồn rồi nói là không chơi nữa, ai mà chẳng tức.
Saito Hinari
Cháu đã nói rồi mà, cháu không có nhà…
Takahashi Genji
…Không thể ngờ được, chú không ngờ mày đến tên còn không tìm thấy!
Tôi ủ rũ xụ mặt xuống, mặt mày mếu máo như sắp khóc, làm ông chú thấy tôi thế mới hoảng.
Vội kêu tôi nín khóc vì sợ ai thấy sẽ hiểu lầm là ông chú đang bắt nạt con nhóc như tôi.
Cuối cùng là kéo tôi chạy cái vèo đến quán mì Ramen nhỏ ven đường.
Gọi cho tôi một bát, ông chú đó một bát rồi ngồi với nhau.
Takahashi Genji
Khai thật đi, mày là ai mà đến cảnh sát cũng không thấy tên vậy?
Saito Hinari
Chú chỉ cần biết là cháu hiện tại không có nhà, và cháu tên là Saito Hinari.
Takahashi Genji
Còn chú là Takahashi Genji! Thường được gọi là siêu cấp đẹp trai!
Ông chú đó vuốt tóc mình một cái, còn nháy mắt với tôi vẻ nghĩ mình lãng tử đẹp trai làm tôi đang ăn miếng mì cũng tí thì phun ra.
Rồi tôi bật cười, khi ông chú đó ổng ảo tưởng quá trời rồi.
Saito Hinari
Chú bao nhiêu tuổi rồi?
Takahashi Genji
Chú năm nay mới có 36 thôi, còn mày thì sao?
Saito Hinari
…Chú có gương không ạ?
Ông chú mở điện thoại ra, đưa cho tôi để cho tôi soi bằng Camera.
Lúc đó tôi mới sững người, vì tôi lúc này chẳng khác gì kiếp trước hết!
Vẫn là mái tóc đen đó, vẫn là gương mặt đó!
Saito Hinari
Cháu…15 tuổi…
Takahashi Genji
Nhìn mày chú thấy tội ghê, đã không có nhà còn không được đi học!
Saito Hinari
Chú thấy tội thật hay trêu cháu vậy?
Rồi cả ông chú và tôi lại không còn nói gì nữa mà chỉ ngồi đó ăn mì.
Hình như ông chú muốn nói gì đó với tôi mà chẳng dám, cứ nhìn tôi mãi thôi.
Chẳng lẽ…là vẫn thắc mắc về tôi sao?
Comments
Darryl
ngửi mùi điềm hong ta
2024-04-26
3