[ĐN Haikyuu!] Ngày Nắng Tàn.
Chương 1: Chạy đi con...
Ta chắc chắn rằng sẽ có kiếp sau mà.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Tôi là Saito Hinari, khi sinh ra tôi thật hoàn hảo.
Họ…nói tôi xinh đẹp, đi đến đâu cũng nghe hàng trăm lời ra tiếng vào về tôi.
Có lúc tôi nghe họ tôi khen tôi quá đỗi xinh đẹp, nhà tôi thật có phúc khi sinh ra tôi.
Nhưng cũng có lúc tôi nghe họ nói…là tôi chỉ được cái mặt, chắc tôi mất dạy lắm, hoặc là học ngu lắm.
Tôi mất dạy mà, vì làm gì có ai dạy tôi.
Vẻ ngoài xinh đẹp của tôi, nụ cười hồn nhiên của tôi cũng chỉ là cái vỏ bọc dối trá mà cái gọi là “gia đình” bắt tôi phải đeo bên người.
Tôi không có được một gia đình trọn vẹn.
“Mày câm cái mồm của mày lại cho tao!!!”
“T-Tôi biết rồi, ông đừng..hức..ông đừng giận nữa mà…”
Năm đó tôi chỉ vừa mới 8 tuổi, là độ tuổi đáng lẽ ra cạnh tôi phải có vô vàn điều ấm áp từ gia đình vun vén cho tôi,
Đáng lẽ ra tôi phải có một tuổi thơ đầy tươi đẹp như bao đứa trẻ con khác.
Tôi chẳng hiểu hà cớ gì mà tôi phải đứng sau vách cửa, run rẩy trơ mắt ra nhìn mẹ bị ba đánh.
Hình như ông ấy thua tiền sau buổi đánh bạc hôm nay, nên về trút giận lên người mẹ.
Chắc đó chỉ là chút nóng giận nhất thời của ba tôi thôi, rồi ngày mai ba sẽ không đánh mẹ nữa.
Chuyện đó vẫn tiếp diễn, mãi cho đến năm tôi 10 tuổi.
“Tiền trong nhà đâu hết rồi hả con kia!!?”
“Ông đã lấy đi hết rồi còn đâu! Bây giờ ông còn muốn g-…”
Hôm ấy ông ấy đánh mẹ mạnh hơn nữa, đến mức mà mẹ ngã xuống sàn, miệng mẹ chảy hết cả máu.
Tôi thương mẹ, không muốn mẹ bị như thế, tôi mới liều mạng chạy vào đứng chắn trước mẹ.
Mắt tôi ngấn lệ, tưởng chừng như chỉ cần chớp mắt một cái là nước mắt tôi rơi hết.
Thế mà có lẽ ông ấy chẳng quan tâm, trong mắt chỉ có tiền mà không hề có sự hiện diện của con gái ông ấy.
Ông ấy đẩy tôi sang một bên, mặc kệ tôi ngã, đi đến đá vài cái vào bụng mẹ.
Tôi thấy mẹ la đến khàn cổ, nhưng chẳng làm được gì hết.
Rồi mẹ tôi chỉ chỗ cho ông ấy lấy tiền, vậy là hôm đó mẹ con tôi ngủ ngon.
Tệ hơn thế nhiều nữa, rằng năm tôi lên 14, nhà tôi đã hết sạch tiền.
“Ông không thể để con gái mình nghỉ học được! Nó phải có tương lai!!!”
“Nó là con gái thôi mà! Học làm cái đ*o gì không biết!!?”
Hôm đó, tôi đứng ngoài cửa nghe ba mẹ nói chuyện, tôi chỉ biết chết lặng ôm miệng không tin vào tai mình.
Rồi tôi lại bật khóc, khi tôi chẳng được tiếp tục đi học nữa.
Mẹ tôi nhất quyết muốn để tôi đi học, mới một câu cũng cãi lại ba, hai câu cũng cãi lại ba dẫu biết…rằng mẹ sẽ bị đánh.
Và đúng thật, mẹ bị ba đánh nhiều lắm, đến mức mẹ gào khóc ở trong phòng.
Tôi sợ, nhưng vẫn chạy vào đẩy ba ra ôm mẹ vào lòng.
Tôi cũng chẳng khác gì mẹ.
Ông ấy đánh tôi, khiến cả cơ thể tôi bầm dậm, máu me khắp trên người tôi.
Cả tôi và mẹ đều bị tên đàn ông ngày trước vẫn luôn yêu thương mẹ con tôi đánh đến khóc cũng đau.
“Thôi mà con, đừng báo cảnh sát, sau này…ba sẽ thay đổi thôi mà…”
Nhưng mẹ ơi, ngày nào không có tiền thì ngày đó ông ta sẽ lại đánh mẹ con mình…
Ông ấy cứ đánh từ ngày này sang tháng nọ, tôi cũng phải nghỉ học để lấy tiền cho ông ấy.
Mẹ tôi vì yêu đến mù quáng, cứ luôn tha thứ mặc cho mẹ có đau đến mức nào.
Đến năm tôi 15 tuổi, gia đình hạnh phúc mà tôi từng có, giờ đã tan vào hư không.
Ngày hôm đó, tôi chỉ vừa mới đi ra ngoài mua mì về ăn, mà đã thấy ba tôi ông ấy đánh mẹ như một tên điên.
Máu rơi khắp sàn, loang lổ trên áo mẹ, và áo ba tôi.
Tôi sợ đến run người, tay chân tôi bủn rủn đứng không vững.
Tôi thấy mẹ nhìn tôi, với ánh mắt tuyệt vọng.
Bỗng dưng…ông ấy lôi đâu ra con dao nhọn, không tiếc thương tuổi đời thanh xuân của mẹ mà đâm vào tim mẹ một nhát.
Tôi lặng người ở đó, khi người mà luôn yêu thương tôi, luôn dang đôi tay ôm tôi vào lòng những lúc tôi yếu đuối trút hơi thở cuối cùng.
Gia đình tôi ngày trước đâu rồi nhỉ…?
Tôi gào khóc thật lớn, bất lực nhìn mẹ ra đi không lời từ biệt.
Tôi hận ông ấy, hận người đã đối xử với mẹ tôi như vậy…
Rồi, tôi báo hàng xóm đến giữ ba tôi lại, tôi cũng gọi cảnh sát.
Mẹ tôi cũng được nhà ngoại làm đám tang.
Tuy giờ tôi đã không phải chịu những lần đánh đập của ba.
Nhưng người ta thường nói…
Tôi chẳng còn mẹ, chẳng còn ai để tôi tựa vào.
Đêm ngày đầu tiên đám tang mẹ diễn ra.
Trước khi nhắm mắt, tôi vẫn luôn nhìn vào bức ảnh mà tôi chụp cùng mẹ.
Chỉ mong, ngày sau khi gặp được mẹ, cả mẹ và tôi đều hạnh phúc.
Comments
Micheal Yona•×•
mặc dù nhà t không có nhưng nhà kế t có kiểu là ông chồng giữ tiền ko cho vợ xài còn hay đánh vợ nữa...
2024-06-11
4