Hoa anh đào tuy khoác lên mình một vẻ đẹp kiều diễm kiêu sa, nhưng lại ngắn ngủi đến đáng thương, đáng tiếc. Tán hoa anh đào rợp bóng càng làm sắc hương của nó thêm thập phần mềm mại. Ngược lại, bóng cây cô đơn không hoa nở rộ nằm le lỏi bên cạnh bờ hồ sóng sánh, cùng hương thơm cỏ dại ngào ngạt nơi cánh mũi, lại khiến con người ta gói ghém một chút đượm buồn nơi đáy mắt.
Tần Hạo Hiên, một thiếu niên tuổi 15, đưa đôi mắt màu đại dương liếc nhìn bóng cây anh đào vừa thô ráp vừa hiu quạnh. Cánh môi nhợt nhạt nở một nụ cười chua chát, loài hoa anh đào cũng giống như hạnh phúc nhỏ nhoi mà hắn liều mạng níu lấy từ cái chốn gọi là gia đình ấy vậy. Sớm nở chóng tàn, nghe thật tàn nhẫn.
Thiếu niên họ Tần nằm huỵch xuống bãi cỏ xanh mướt, giương đôi mắt lạc lõng nhìn lên giữa trời mây, như một chút oán trách, lại vừa khiến người ta suy tư.
Tách tách
Từng giọt nước từ bỏ những tầng mây, lao mình không sợ hãi để đến với một thế giới mới. Nơi mà nó nghĩ sẽ có thể tìm cho mình một hạnh phúc hào nhoáng. Cuối cùng lại chỉ trở thành một giọt nước nhỏ bé trong hàng triệu giọt mưa, làm ẩm ướt thế gian rồi lại trở về nơi bắt đầu, nơi mà nó đã vượt qua sự hãi chỉ để thoát khỏi đó. Hắn cười khẩy, tại sao cứ đâm đầu khi mọi thứ đều không chắc chắn?
Thật phũ phàng khi mẹ hắn còn ngốc hơn cả những giọt mưa. Hắn ghét mẹ, vì mẹ hắn là kẻ thứ ba xen giữa cuộc tình của ba hắn. Hắn hận mẹ, vì đã ích kỷ tìm đến cái chết chỉ để chấm dứt những tháng ngày đau khổ. Còn hắn? Hắn phải làm sao?
"Này con yêu, mai này mẹ chết, tuyệt đối đừng yêu ai, vì nó xa xỉ lắm. Cả thanh xuân chân tình cũng chẳng đổi lấy một ánh nhìn thương hại"
Gom nhặt một chút kí ức vụn vặt, Tần Hạo Hiên vốn nghĩ đã quên, nhưng rốt cuộc cũng không ngăn được cay nồng khóe mắt. Vì sao? Vì sao trước khi chết lại nói những lời đó? Với một đứa trẻ 8 tuổi, ...ư?
"Hahahahahahahaha" Tần Hạo Hiên bật cười như một tên bệnh hoạn, cười đến chai lì cảm xúc, cười đến vỡ vụn cả tâm can. Dưới trời mưa tầm tã, có một cậu thiếu niên cạn kiệt mọi nhựa sống. Còn gì đau hơn được sống mà tâm hồn tan vỡ?
Một trái tim chưa kịp hoàn chỉnh lại nhận lấy quá nhiều đau thương. Chẳng biết đến bao lâu, bên vai Tần Hạo Hiên xuất hiện một mái đầu tròn ủm bị mũ che kín, trông thật dễ thương. Muốn xoa quá - Hắn nghĩ.
Người con trai nọ đội một chiếc mũ len trắng, khoác áo Hoodie nâu đã sờn cũ. Dù vậy cũng chẳng chút quê mùa, ngược lại còn đem đến cảm giác mộc mạc, giản dị. Hai người kì thực ăn mặc có chút kín đáo, chỉ chừa mỗi đôi mắt. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn, lẽ nào người đó là ăn cướp?
Có một điều mà Tần Hạo Hiên chưa biết, người thiếu niên ấy chính là "tên cướp trái tim".
"Tiếng cười vừa rồi của cậu nghe day dứt quá. Đã bao lâu rồi cậu chưa cười thật lòng?"
Giọng nói trông thật mềm mại nhưng cũng thật lạnh lùng. Tần Hạo Hiên lâu rồi chưa được hỏi han quan tâm, lúng ta lúng túng chẳng biết làm thế nào, chỉ đành lắp ba lắp bắp :"C..có lẽ là 7 năm". Haha đúng vậy, đã 7 năm rồi hắn chưa từng cười thật lòng, kể từ ngày gặp cậu nhóc năm ấy, năm mà hắn vừa tròn 8 tuổi. Nghĩ lại thật thấy bản thân mình thật tệ hại, nhỉ?
Mi tâm thiếu niên bên cạnh run rẩy, có lẽ là cảm thấy thương hại hắn ư?
Bất thình lình người ấy quay sang, mặt đối mặt, mắt đối mắt. Dường như có một tia nắng rót vào trong hắn vô vàn nhựa sống. Đôi mắt người thật đẹp, như chứa cả bầu trời nắng hạ cùng vạn vật đua nhau khoe sắc. Lại vừa giống như ánh sáng của mùa xuân hay mặt nước lung linh gợn sóng. Đồng tử màu hạt dẻ mang lại cảm giác thơ mộng, mềm mại và yên bình đến vô thực.
Cùng lúc ấy, cảm giác của đối phương về hắn là vô cùng đặc biệt. Người con trai tuổi 15 vừa khôi ngô lại tuấn tú, thế mà câu nào thốt ra cũng đều nhuộm màu thê lương không sao tả xiết. Tần Hạo Hiên là con lai 2 dòng máu Trung - Anh, sở hữu mái tóc bạch kim bồng bềnh, đôi chân mày rậm rạp cùng đôi mắt như chứa đựng cả bầu trời và đại dương. Trông vừa uy vũ, cuốn hút lại pha lẫn chút lạc lõng đau thương. Tố Lưu nhìn mãi, vô thức cảm thán trong lòng :"Đẹp thật!"
Nhìn nhau thật lâu, Tố Lưu bỗng giật mình bởi tia nắng ấm áp hòa vào nơi góc mắt. Vô tình làm con ngươi màu hạt dẻ thêm muôn phần rực sáng, khiến tâm khảm ai kia thoáng chốc bồi hồi. Hơi mỉm cười làm cong đôi mắt, Tố Lưu gấp lại chiếc dù, rất tự nhiên đưa cho Hạo Hiên :"Cứ cầm đi, sau này trời mưa cũng đừng quên mang nó" Rồi vẫy tay chào tạm biệt, để lại Tần Hạo Hiên với một cảm xúc lâng lâng, nhưng hắn biết, đây chỉ là cảm xúc khó tả vì lâu rồi mới được quan tâm. Chứ thế gian này làm gì có tình yêu?
Ha, mẹ của hắn là một thiếu nữ khuê cát, tiểu thư lá ngọc cành vàng, con gái của một chính trị gia nổi tiếng người Anh, tiểu thư của tập đoàn hùng mạnh bật nhất trời Âu. Bà có cái tên là Alice Wilson, nghĩa là người phụ nữ cao quý. Ba hắn là một chàng trai trẻ với cái tên Tần Ý Hiên, lãng tử và đào hoa đến từ thủ đô Bắc Kinh, đặt chân đến xứ sở sương mù ở độ tuổi 18 với nhiều khát vọng tuổi trẻ. Ở nơi đó ba và mẹ hắn gặp nhau, một thiếu nữ ngây thơ tuổi 17 vốn lớn lên trong nền giáo dục hà khắc càng khiến cho cô gái ấy tò mò về thế giới tự do tự đại bên ngoài. Mái tóc màu bạch kim bồng bềnh óng ả, đôi mắt xanh biếc trong veo như chứa cả muôn ngàn vì sao tinh tú, cánh môi anh đào hồng thuận, chân mày thanh tú cùng đôi gò má tròn tròn trắng trắng.
Cứ ngỡ đó là một chuyện tình đẹp. Ai mà có ngờ mẹ hắn là kẻ thứ ba, dùng quyền lực để ép cưới, chia rẽ tình yêu thuần khiết của ba và một người không rõ danh tính. Sau đó, mẹ theo ba về Trung Quốc, dùng mọi thủ đoạn để ràng buột ba hắn ở bên cạnh mình, bằng cách mang thai hắn.
Có thể hiểu, hắn chỉ là một sợi dây níu kéo mang tính ép buộc của mẹ dành cho ba hắn. Sự tồn tại của hắn có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cậu bé Hạo Hiên từng ngây ngô nghĩ, có lẽ mẹ vẫn luôn yêu mình, chỉ là cách yêu của mẹ sao đau đớn quá?...
Tần Hạo Hiên lớn lên trong cảnh ghẻ lạnh của ba và nỗi ám ảnh về một người mẹ ích kỷ. Hắn không có quyền trách ba vì sao lại ghẻ lạnh mình, bởi lẽ hắn chỉ là thứ dư thừa trói buộc ba trong một cuộc hôn nhân không tình yêu. Dưới con mắt ngây ngô của một đứa trẻ 8 tuổi, ba hắn tàn nhẫn xé đi tờ hôn thú, trực tiếp tuyệt giao với người phụ nữ vốn đã lâm vào trầm cảm.
“Hạo Hiên à con có thấy không? Cây hoa anh đào ở đó trông thật cô đơn làm sao, mẹ sẽ chết đi khi bông hoa cuối cùng rơi xuống"
"Tiểu Hiên, mẹ cảm thấy may mắn vì con không phải con gái. Nếu không, làm sao con chịu nổi cảnh tượng chua chát này"
"Con yêu, mẹ đã lầm rồi..hức mẹ thật sự đã lầm.. Haha"
Rầm rầm... Tiếng sét rầm rú vang động cả khoảng trời bao la.
Một ngày mưa tầm tả, mẹ hắn ra đi với nụ cười trên môi. Có lẽ là sự nhẹ nhõm trong giây phút lìa đời? Hôm hỏa táng, hắn không khóc. Hôm chôn cất, hắn không khóc. Nhưng, hắn đã khóc ngay khi thấy nụ cười mãn nguyện đến từ người mà hắn gọi là ba...
Hắn thật sự không hiểu, rõ ràng hắn cũng là con người mà, là con của ba mà? Tại vì sao ba luôn ghẻ lạnh hắn, có phải vì hắn là đứa trẻ được sinh ra với đầy những tội lỗi?...
Thuở nhỏ, hắn luôn bị chỉ trích vì có màu mắt và tóc khác người. Chính vì thế mà Tần Hạo Hiên luôn đeo lens, đội tóc giả để đến trường. Hắn sợ, sợ bản thân lại một lần nữa bị cô lập ghẻ lạnh.
___ ___ ___ ___ ___ ___
Nói một chút về Tố Lưu, cậu là một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, dáng người thanh cao, tính tình tuy hơi hung dữ nhưng được cái rất tốt bụng lại hiểu chuyện nên được nhiều người yêu mến. Sở hữu đôi mắt màu hạt dẻ đẹp đến nao lòng và nụ cười như chứa cả bầu trời nắng hạ. Tố Lưu chẳng khác gì một tiểu thiên sứ được thượng đế ban xuống để cứu rỗi cả thế gian.
Tuy vậy, đôi khi nóng giận Tố Lưu rất hay động thủ, điều này chính là niềm trăn trở nhức nhối của cậu. Chưa kể, tiểu Lưu của chúng ta cái gì cũng giỏi, chỉ mỗi tội nấu ăn là siêu cấp dở tệ. Tiêu biểu như :Đùi gà bóng đêm, coffee muối,... Khỏi phải nói, căn bếp mỗi lần được Tố Lưu sử dụng, liền trở thành thứ bất hạnh nhất thế gian đó nha~~
Chưa kể, thiên sứ của chúng ta học võ Taekwondo năm 5 tuổi, thành tích phải nói là chói mù mắt cẩu, huy chương vô số kể, khắp Bắc Kinh không ai sánh bằng.
Vừa bước đi, Tố Lưu thoáng suy nghĩ :"Chẳng biết người ban nãy làm sao, ngồi dưới mưa chắc hẳn đã lâu. Không biết có bị cảm không nữa?" Mải mê trong suy nghĩ, Tố Lưu chỉ thở dài cảm thán một câu :"Đừng lo chuyện bao đồng" rồi sải bước đến một tiệm bán hoa.
Mua xong xuôi, cậu về nhà. Nhà của cậu được xây dựng bằng những khúc gỗ trụ tròn chồng chất lên nhau, xung quanh nhà là rất nhiều khóm hoa xinh đẹp. Mẹ cậu - Triệu Hải Vân luôn sử dụng tinh dầu hương nước hoa trong nhà, đặc biệt là hoa oải hương, vừa quyến rũ lại mềm mại.
Ba cậu là Tố Dương. Thuở trước, nghe mẹ kể lại. Ông trong một lần thực hiện cứu hỏa ở một tòa chung cư, đã không may mà qua đời. Sau đó, mẹ cậu vì đau lòng mà suýt nữa không còn mạng. Ấn tượng của cậu về ba có phần nhạt nhòa, chỉ biết rằng ba cậu rất đẹp, là tuyệt sắc giai nhân!
___________________________________
Tần Hạo Hiên :
Tố Lưu :
(Ảnh lượm trên Pinterest, chỉ mang tính chất minh họa)
Updated 21 Episodes
Comments
Kruzery
Câu chuyện quá hấp dẫn, tôi không thể chờ đợi mãi được chap mới.
2024-04-29
1