Chap 2. Ánh mắt :"Cứ để tôi lo"

Tuổi 15, Tần Hạo Hiên gặp lại chàng thiếu niên với đôi mắt màu hạt dẻ. Một cảm xúc khó tả đang dâng trào trong lòng hắn. Hắn không chắc, liệu rằng người ấy có phải cậu nhóc năm xưa hay không. Nhưng thứ cảm xúc nôn nóng không tên ấy lại vờ như mách bảo hắn, hãy lưu giữ mãi mãi hình bóng người con trai ấy trong tâm trí, tuyệt đối đừng bao giờ quên.

Thời gian thoắt cái trôi qua nhanh như một giấc mơ, mới đó mà trời đã vào hè, vừa lúc hắn hoàn thành năm học lớp 11. Haizz, thật ra, cảm giác phải cố trở thành một tên lập dị lãnh đạm là điều rất đỗi tàn nhẫn đó chứ. Tuy nhiên, dù thế nào thì hắn cũng không đủ bản lĩnh, bởi lẽ Tần Hạo Hiên lớn lên với một tuổi thơ bị càu xé tâm can. Suy nghĩ non trẻ và chịu đựng sự ghẻ lạnh từ người ba thân mến, chính vì những ám ảnh đó, thế giới của hắn ngày càng thu hẹp và chia cách với mọi người xung quanh.

Đôi khi hắn mệt mỏi, hắn ghét mái tóc này, hắn ghét đôi mắt này. Bởi nó quá giống một người phụ nữ nhu nhược nào đó, thật chua chát khi không thể phủ nhận rằng người đó là mẹ hắn.

Trời vào thu, hôm nay là ngày tựu trường cuối cùng của thanh xuân cấp 3 - lớp 12. Như thường lệ, hắn vẫn tiếp tục theo đuổi phong cách lập dị, kín mít từ đầu tới chân. Nhà hắn không xa, đi bộ mất 15 phút. Cảnh trời ngày thu, không khí có chút se lạnh. Hắn nhìn cơn mưa phùn nhẹ nhàng phủ trên mặt đất, đành mang theo chiếc ô màu vàng của người thiếu niên năm ấy.

"Cảm ơn cậu" - hắn nghĩ.

Miên man trong suy nghĩ, bỗng thình lình từ đâu có một tên đàn ông bặm trợn giật túi xách của một bà cụ. Tần Hạo Hiên chưa kịp định hình, đã thấy phía xa kia có một cậu thiếu niên mặc đồng phục cùng trường với hắn, lao đến đánh nhau với tên cướp. Trông cậu ta võ công khá điệu nghệ, một tên gà mờ như gã kia chỉ cần một cước đã ngóc đầu không nổi.

Nghĩ vậy, hắn cũng không rảnh lo chuyện bao đồng. Nào ngờ vừa quay đi đã trông thấy một tên bặm trợn khác rút dao ra định đâm chàng thiếu niên nọ, hắn nghĩ rằng không thể ngồi yên được nữa rồi.

Thân thủ nhanh nhẹn tung cước đá phăng con dao, bật đà thực hiện cú lên gối trên không, đáp thẳng mặt tên trộm. Kết quả còn thảm hơn chữ thảm, trông hơi hại mắt.

Xong việc, hắn phủi tay hờ hững cầm ô bước đi, ban nãy là hắn còn chả thèm buông ô xuống. Chợt thấy gấu áo bị nắm lấy, khó chịu quay lại, trước mắt hắn là người con trai ấy. Cậu ta nói :"Có thể cho tôi biết tên chứ?"

"Không!"

Tần Hạo Hiên cứ thế bước đi, để lại cho Tố Lưu một cỗ bất mãn. Còn chưa kịp cảm ơn - cậu nghĩ.

Trong lòng tiểu Lưu thầm trừ đi một điểm thiện cảm, nhưng mà người ta vừa nãy còn giúp mình, coi như không chấp nhất. Nhặt lấy túi xách trả lại bà cụ, cậu xua tay bảo bà lão đừng khách sáo. Trông thấy hai tên trộm vừa bị áp giải đi, Tố Lưu cũng không nghĩ nữa.

Mái đầu nâu nâu xoăn nhẹ ngó sang chiếc đồng hồ bên kia đường, lát sau mới tá hỏa vắt chân lên cổ chạy thục mạng. Ai đời ngày tựu trường lại đến trễ cơ chứ?

Chẳng mấy chốc đã đến trước cổng, Tố Lưu đưa mắt nhìn "tường thành" cao hơn 3 mét. Cười thầm trong lòng:"Dễ gì làm khó được ta? Hahaha"

Giây sau liền gồng cơ đít, hít cơ mông trèo qua một cách dễ dàng. Đáp xuống còn quay lại mắng nhiết cổng trường vài cái. Nào ngờ vừa quay sang đã thấy tên đáng ghét hồi nãy đang đứng bên ngoài. Tố Lưu thầm phỉ nhổ trong lòng, để coi mấy người làm sao để vào trong đây.

Người nọ đứng bất động nửa phút, sau đó vương tay đẩy khóa cổng, bước vào như không có chuyện gì. Để lại cho Tố Lưu một chốc đứng hình.

Cậu kì thực tức muốn bay màu.

Thật ra, Tố Lưu không phải nhu hòa thục nhã như thiên hạ đồn đại, cậu thực sự rất rất rất cọc cằn, năm ngoái còn suýt nữa tẩn cho 4 tên lưu manh nhập viện. Tuy vậy nhưng Tố Lưu của chúng ta chưa từng đánh người bừa bãi, chỉ dùng võ thuật để thi đấu, tự vệ và giúp người.

Nghĩ lại một chút, ban nãy con người kia đánh nhau rất giỏi, đến Tố Lưu cậu cũng không chắc rằng có thể thắng hắn hay không. Vuốt vuốt mặt một lát, Tố Lưu đi thẳng đến lớp 12a4. Vừa đi vừa chuẩn bị tinh thần nghe một trận tụng kinh.

\[...\]

"Trò Tố, em có biết hôm nay là ngày tựu trường không? Các bạn đã vào lớp được hơn 10 phút rồi, chỉ chờ có mình em thôi đó. Chưa kể, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới, em đi trễ như vậy có thấy mắc cỡ không hả?"

Nói đoạn, thầy giáo dừng lại ôm tim thở phì phò, thiệt tình là tức chết mà :"Thôi được rồi, em vào lớp mau lên"

Tố Lưu tròn mắt chưa kịp ú ớ, nghe xong một tràng cũng chỉ im lặng về chỗ. Giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, được mệnh danh là "máy phát thanh" kiêm "sát thủ" của trường, tốt nhất đừng để thầy ấy ghim.

Tằng hắng vài tiếng, thầy Vũ Khởi An vuốt mặt vài cái, từ trên bục giảng nói xuống :"Chào các em, hôm nay là ngày tựu trường cuối cùng của thanh xuân cấp 3. Thầy mong rằng, tất cả các em sẽ phấn đấu, cố gắng hết mình trong năm học này." Nói đoạn, thầy dừng lại một chút rồi tiếp lời:

"Năm nay lớp chúng ta có bạn mới chuyển đến từ trường Ý Trung. Mời em vào lớp"

Lời vừa dứt, phía ngoài đã xuất hiện một dáng hình cao ráo, phải nói là cao đến vượt trội. Tuy rằng người nọ ăn mặc có phần kín đáo thái quá, nhưng cũng không sao cản được khí chất vương giả tỏa ra lồng lộng.

Cậu bạn ấy mặc chiếc Hoodie đen trùm mũ kín bưng, tóc mái rũ xuống che phủ đi đôi mắt, khẩu trang đen bao trùm cả sườn mặt góc cạnh. Cả người đều tỏa ra khí chất sang trọng không thể khước từ.

Mi tâm Tố Lưu giật giật mấy phát, thế quái nào lại gặp nữa? Mà lúc này, hắn cũng đang nhìn cậu, ánh mắt giao nhau giữa không trung như mang theo lửa điện, khiến Tố Lưu rùng mình một cái. Không lâu sau, hắn rời mắt, thanh âm trầm ấm vang lên :"Xin chào, tôi là Tần Hạo Hiên"

Nhiêu đó thôi hả? - Tố Lưu nghĩ.

Kì thực không chỉ có mình cậu, mà cả lớp học đều im lặng chờ hắn giới thiệu thêm, song đáp lại họ lại là bầu không khí im lặng đến gượng gạo. Bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán tràn lan :

"Eo ôi tao thích người kiểu này chết được, ngoài lạnh trong nóng trong tim chỉ có mình em~~"

"Phải đó phải đó, tao cũng mê chết khí chất kiểu này. Mà sao người ta không thèm bố thí chút nhan sắc cho thiên hạ chiêm ngưỡng thế?"

"Mẹ ơi con muốn cưới anh này"

Tố Lưu nghe hết thầm phỉ báng trong lòng, đúng là bọn con gái tươm tướp, mắt nhìn người kém quá. Cái gì mà "ngoài lạnh trong nóng", ngoài Bắc cực trong Nam cực nghe còn hợp lí hơn. Chưa kể "bố thí chút nhan sắc" cái gì chứ, có khi sau lớp khẩu trang đó là một dung mạo người gặp người chê, hoa gặp hoa héo thì có.

Chậc lưỡi vài cái, Tố Lưu gối đầu nằm xuống bàn, không quan tâm nữa. Ai mà có dè, người nọ không biết trời cao đất dày mà đem mông xuống ngồi cạnh cậu, còn không tiếc bố thí một câu :"Ban nãy leo rào trông cậu ngầu lắm"

Ý gì?Ý gì??Ý gì???

Lời này nói ra không mang theo khinh bỉ thì là gì nữa? Hắn rõ ràng là muốn chọc tức Tố Lưu cậu mà. Bực mình lườm hắn một cái, cậu không chịu thua tỏ thái độ :"Cảm mơn đã khen"

"Vậy sao? Nghe ngầu vậy chắc thầy cô giám thị thích lắm nhỉ?"

Tố Lưu tức muốn bay màu, lại dường như nhận ra điều gì đó, nham hiểm nói:"Chả phải ban nãy cậu cũng đến trễ hả?". Chẳng ngoài dự đoán, Tần Hạo Hiên liền á khẩu không hó hé lời nào. Hắn như vậy kì thực khiến Tố Lưu hả hê vô cùng. Đáng đời cái tên đáng ghét.

Lúc này thầy Vũ trên bục bỗng thình lình đập bàn một cái rầm, kết quả cả lớp đều ôm tim. Thầy nói với ánh mắt rực lửa :"Năm nay! Năm nay! Nhất định hội thi giao lưu thể thao văn nghệ năm nay lớp chúng ta phải thắng lớp của tên Vương Sở Nhiên đó. Cho thằng chả bỏ tật khoác lác."

Tố Lưu ở dưới lắc đầu ngao ngán, chấp niệm đánh bại Vương Sở Nhiên của thầy Vũ quá lớn rồi. Còn nhớ năm ngoái, cả lớp quần quật lo toan cho hội thi đến đầu bù tóc rối. Lĩnh vực đề cử rất nhiều, bao gồm : Chạy tiếp sức, chạy bộ cự li 1500m, võ thuật, kéo co, vượt chướng ngại vật, đóng kịch, ca hát, nhảy múa, vẽ tranh. Kết quả chỉ thắng duy nhất hạng mục võ thuật, do Tố Lưu đại diện. Lớp của thầy Vương lại thắng tới 3, thế là thầy Vũ nhà chúng ta tự cay cú, chứ người ta một mực điềm đạm, nào có khoác lác đâu chứ.

Tính hơn thua như vậy hèn chi 32 tuổi rồi còn chưa có vợ. Mà nhắc tới chuyện vợ con mới nhớ, con người thầy Vương vừa điềm đạm lại còn chu đáo với học sinh, vì sao cùng tuổi với thầy Vũ mà vẫn chưa có một mối tình vắt vai? Tố Lưu cũng bó tay luôn. Tuy vậy, có điều mà cậu không biết, thầy Vương trước mặt của Vũ Khởi An thật sự là một tên đáng ghét. Chỉ là bộ dạng như vậy lại có một mình thầy Vũ được chiêm ngưỡng.

Hít hà vài cái, Tố Lưu rụt mặt xuống bàn, ngủ quắt cần câu. Chẳng trách vì tối qua cậu phải làm thêm đến tận khuya. Tần Hạo Hiên nhìn qua, thấy người đã ngủ, tròng mắt liền lóe lên tia nguy hiểm. Cầm cây bút trên tay, "vô tình" quẹt lên mặt Tố Lưu vài cái. Kết quả liền khiến tiểu Lưu hóa thân thành con mèo nhỏ xấu xí tội nghiệp. Hài lòng chiêm ngưỡng "chiến lợi phẩm", Tần Hạo Hiên không ngừng cười thầm, bỏ cái tật đanh đá nhá?

Giọng thầy giáo vẫn vang lên đều đều :" Như thường lệ, buổi tựu trường chỉ là dịp để các em gặp lại nhau sau tháng hè vừa qua, nhận lớp và phân ban cán sự. Về ban cán sự thầy vẫn sẽ giữ nguyên. Hà Kiều Ân là lớp trưởng, Tố Lưu là lớp phó học tập. Tố Lưu???" Chợt thầy nhìn về phía cậu, Tố Lưu giật mình ngẩng đầu lên, kết quả nhận được một trận phì cười. Đến cả thầy giáo cũng kiềm lại đến nhăn cả mặt.

Tố Lưu :...

Quay sang bên cạnh lại trông thấy bờ vai Hạo Hiên run run, ngó xuống liền thầy một cây bút đen. Tố Lưu nhất thời ngộ ra mọi chuyện, tặng cho hắn một ánh nhìn trìu mến rồi xin thầy vào nhà vệ sinh. Cứ đợi đó!! Vùng vằng tức tối vào nhà vệ sinh rửa mặt, Tố Lưu nhìn bản thân mình trong gương, không ngừng cảm thán :Ôi sao mà mình lại đẹp bất chấp thế này?

Chưa kịp tự luyến vài câu, cánh cửa nhà vệ sinh bật mở. Tần Hạo Hiên thong thả bước vào, như có như không đút tay vào bồn rửa. Lại vờ như vô ý mà vẫy vẫy vào mặt Tố Lưu. Chưa kịp để người nhỏ phản ứng, cửa nhà vệ sinh lần nữa mở toang. Một băng thanh niên tổng cộng 4 người, tay hút pod, đeo khuyên tai ngả ngớn phả khói. Tố Lưu nhịn không được ho sặc sụa. Đám người này? Chết tiệt mà.

Tên cầm đầu tên là Trần Hạo Phong, một tay đút túi quần, tay còn lại nâng lấy cằm Tố Lưu, phà ra một làn khói :"Chào người đẹp, lâu rồi không gặp"

Gã trước mặt, là thiếu gia phú nhị đại của một tập đoàn nổi tiếng rất có máu mặt trong nghề. Vì thế mà không coi ai ra gì, hay trêu hoa ghẹo nguyệt. Ngay tại giây phút này, Tố Lưu thật sự muốn nghiền chết tên khốn trước mặt, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép. Mẹ cậu có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Chỉ đành nghiến răng nghiến lợi :

"Muốn gì?"

"Cũng không có gì, chỉ là anh đây thấy nhớ người đẹp thôi mà" Nói đoạn, ánh mắt Trần Hạo Phong bỗng chốc nóng rực, nhìn chằm chằm vào cánh môi Tố Lưu. Cơn phẫn nộ trào dâng tột độ, cậu gạt phăng cánh tay gã, lùi xuống một bước, tình cờ đứng ngang hàng với Tần Hạo Hiên.

Hắn nhìn sang bàn tay cuộn chặt đầy run rẩy của Tố Lưu, đoán được phần nào lý do mà cậu không ra tay đánh người, có lẽ là vì e ngại thế lực của gã trước mặt. Nghĩ nghĩ một chút, Hạo Hiên nhìn sang cậu, ánh mắt tuy hơi hờ hững nhưng đủ để truyền đạt rằng: Cứ để tôi lo.

Nào ngờ hành động vừa rồi đã thành công thu hút sự chú ý của Trần Hạo Phong, gã quay sang nhìn chằm chập vào hắn, tên đàn em bên cạnh giở giọng nham hiểm :"Mày là ma mới à? Chưa biết bọn tao là ai đâu nhỉ? Hay là chơi đùa một chút"

"Đừng nhiều lời"

Lời vừa dứt, Tần Hạo Hiên không chút kiêng nể tung một cước trời giáng đáp thẳng vào đầu tên trước mặt, rồi lần lượt xử từng tên một. Không chừa một ai, thân thủ nhanh nhẹ ra đòn tựa như cơn lốc lại mang uy lực bá đạo, khiến đối phương chao đảo không thôi. Thấy hắn càng đánh càng hăng, lại trông giống như đang giải tỏa nổi phẫn uất trong lòng. Tố Lưu xanh mặt.

Cứ cái đà này không chừng hắn sẽ bị kỉ luật rất nặng, chưa kể còn cả thế lực hùng mạnh đang chống lưng cho Trần Hạo Phong. Tố Lưu không thể không cản. Chẳng qua la đến khàn cả cổ người nọ cũng không dừng, hết cách chỉ đành hứng một đòn từ hắn, đau đến sưng cả mặt.

Cũng may mà Tần Hạo Hiên cuối cùng cũng chịu dừng lại, mắt thấy hắn nhìn tay mình rồi lại nhìn vệt sưng trên mặt Tố Lưu. Ánh mắt hững hờ xuất hiện vài tia áy náy. Ôm mặt than trời, Tố Lưu không trách ngược lại còn cảm thấy lo. Bản thân cậu không tham gia nên chẳng có gì to tát. Còn hắn thì ngược lại...

\\\\\\\\\\\\

Ảnh minh họa đồng phục trường :

Hot

Comments

Kyo Miyamizu

Kyo Miyamizu

Cảm ơn tác giả đã mang đến cho tôi niềm vui và giấc mơ! 💭

2024-04-30

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play