Trên tầng ba của quán bar JC, một người đàn ông chừng ngoài 40 tuổi mặc vest sang trọng, gương mặt chữ điền, với đôi mắt hếch, chân mày sắc, cái miệng rộng với đôi môi dày thâm đen, gương mặt ông ta khiến người đối diện dè dặt, phòng bị như đối với một tội phạm truy nã vừa gian manh lại có chút quỷ quyệt xảo trá. Ông ta lấy từ trong những chiếc cặp ra từng xấp tiền một rồi bỏ vào máy đếm tiền, thao tác ông ta rất nhanh, những con số hiện trên máy làm ông ta hớn hở sung sướng ra mặt. Một loại hình kinh doanh bất nhân mà ông ta đang làm chủ thu về cả đống tiền mỗi tháng làm ông ta mãn nguyện, hạnh phúc. Ông ta chính là Đằng Tử.
"cốc, cốc". Tiếng gõ cửa từ ngoài truyền vào làm Đằng Tử giật mình lật đật gom hết đống tiền cất vào ngăn tủ rồi khóa lại, xong xuôi ông ta thản nhiên đi ra mở cửa.
Người đi vào chính là Hứa Ngụy làm Đằng Tử ngạc nhiên, ngày thường ông ta giao hết công việc quản lí cho Hứa Ngụy còn bản thân chỉ việc đếm tiền thôi, cũng rất ít khi thấy Hứa Ngụy chủ động tìm ông ta, hôm nay Hứa Ngụy đích thân tìm đến làm Đằng Tử thấy hoang mang vô cùng.
-có chuyện gì sao?
Thấy bộ mặt đăm chiêu với đôi mắt rủ xuống của Hứa Ngụy làm Đằng Tử cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa bởi vì làm nghề phạm pháp này bản thân sẽ rất nhạy cảm, mọi nhất cử nhất động đều phải chú ý cho dù chỉ là một cái nháy mắt bình thường.
Đằng Tử thật sự lo sợ khi Hứa Ngụy nhẹ gật đầu một cái.
-có một đứa chết rồi.
Hứa Ngụy ghé sát vào tay của Đằng Tử thì thầm chỉ đủ mình ông ta nghe thấy. Lời nói vừa dứt câu, ông ta trợn trừng mắt, đôi tay bắt đầu run lẩy bẩy, miệng lắp bắp, thái độ như một kẻ vừa giết người xong lại không dám đối diện với thực tế.
-tôi sẽ đi xử lý, đảm bảo không để lại manh mối nào.
Hứa Ngụy giả vờ căng thẳng, anh vỗ vai Đằng Tử một cái như trấn an ông ta.
-Tôi nhờ cậu đó. Làm tốt tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu. Ông ta chộp lấy cánh tay của Hứa Ngụy tỏ vẻ cảm kích.
Sau khi Hứa Ngụy rời khỏi phòng, ông ta cũng phần nào nhẹ nhõm nhưng thật ra bản thân đang bất an, trống ngực đập liên hồi như vừa trải qua chuyện rất đáng sợ vậy.
Đến 2h đêm khi những kẻ ăn chơi trác táng đã tàn cuộc Hứa Ngụy mới đi đến phòng của Ngọc Mai, thấy cô vẫn còn chút hơi thở yếu ớt, anh cẩn thận bỏ cuộn cả thân người của cô vào một chiếc vali lớn, rồi kéo ra khỏi bar JC, toàn bộ quá trình anh đều mang găng tay, không hề để lại bất cứ manh mối nào.
Hứa Ngụy đích thân lái xe chở Ngọc Mai đi, rồi đưa cô đến thằng bệnh viện Nhân Dân Thành Phố A. Rồi anh cẩn thận từng chút đưa cô ra ngoài, bế cô xuống xe đặt trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, một lúc sau khi có người nhìn thấy Ngọc Mai thì anh mới chịu rời đi.
Một năm sau.
Một cuộc càn quét tội phạm nổ ra khắp thành phố A rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, cây kim trong bọc lâu ngày cũng có ngày lòi ra, quán bar JC bị niêm phong tịch thu tài sản, Đằng Tử bị bắt vô tù, Hứa Ngụy cũng chịu chung số phận nhưng anh là người báo án và tố giác tội phạm nên được giảm án còn 1 năm tù, riêng Đằng Tử là kẻ chủ mưu bị 5 năm tù giam còn toàn bộ đàn em chia ngọt sẻ bùi của Đằng Tử một số bị bắt, một số thì chạy trốn được nên thoát án tù trong đó có Năm Sẹo đàn em trong bóng tối của Đằng Tử của Đằng Tử.
Sự việc Hứa Ngụy bán đứng anh em lọt đến tay của Năm Sẹo, từ đó Hứa Ngụy trở thành kẻ thù số một của Năm Sẹo và đàn em của hắn.
Sau khi vượt qua được cửa tử, Ngọc Mai từ bệnh viện trở về trong bộ dạng khắp cả người đều đầy sẹo, gương mặt cũng trở nên già đi nhiều so với tuổi 28 của cô.
Dù đã được giải thoát khỏi nơi địa ngục trần gian đó nhưng nỗi ám ảnh về nó không khi nào mà nguôi ngoai trong lòng cô.
Khi tỉnh lại, biết mình trong bệnh viện cô vừa mừng vừa cảm kích dò hỏi khắp nơi người đã cứu giúp mình, nhưng mọi tin tức đều là một con số Ở, chẳng có một ai trong bệnh viện thấy mặt người ân nhân đó cả, họ nói khi phát hiện ra thì cô đã nằm trước cửa phòng cấp cứu từ bao giờ.
Suốt một năm cô vẫn luôn hy vọng gặp lại người đã cứu mình, dù không biết mặt người ta nhưng ít ra người ta có thể đã biết mặt cô rồi chủ động thăm hỏi, đây là một sự suy diễn ngớ ngẩn được Ngọc Mai đưa ra để an ủi chính mình chứ chẳng ai mà đi nhớ đến một con điếm như cô đâu. Cô cười trừ, bản thân cũng chẳng biết là Hứa Ngụy cũng không hề biết cô tên gì mặt mũi ra sau chỉ biết cô mang số 10 trên ngực áo khi anh mặt quần áo cho cô lúc chuẩn bị bỏ cô vào vali anh cũng tiện đánh dấu làm kí hiệu số 10 để sau này có nhận ra nhau còn có đòi nợ ân tình. Bảng hiệu số 10 này sau khi ra viện y tá đã giao lại cho cô, phía sau biến số ấy còn đề tên Hứa Ngụy, Ngọc Mai cẩn thận ép lại vào một túi ni lông cất giữ cẩn thận lúc nào cũng mang theo bên người.
Thành phố S và thành phố A nơi cô đang ở cách nhau bằng một thành phố khác, đoạn đường cũng khá xa, Ngọc Mai cũng không thể trở lại thành phố S được nữa vì kẻ thù của Ngạn Tống chắc không thể nào bỏ qua cho cô.
Suy đi nghĩ lại cô quyết định ở lại thành phố A, dù không tiền, không thân phận, địa vị nhưng cô lại thấy vui vì không ai quen biết mình, cô còn có thể tự do tự tại làm lại cuộc đời quá sai của mình.
Ngọc Mai tìm được phòng trọ trong một con hẻm nhỏ, ban đầu người ta không cho cô thuê vì cô không tiền, cô van xin nài nỉ thấy cô đáng thương mới cho cô ở lại.
Sau này Ngọc Mai làm phục vụ trong một nhà hàng bình dân, nổi tiếng tiếng và rồi cô cũng có tiền trả tiền phòng, cuộc sống vất vả nhưng cũng vui vẻ, tự tại.
Updated 108 Episodes
Comments
Bảo Ngọc Phạm Lê
Ngọc Mai tốt lên rồi
2022-01-26
0
Nguyễn Thuylinh
L
2021-05-22
1