Chuyển Sinh : Đế Vương! Điện Hạ Lại Trốn Rồi.
Chương 1.
Trường cao trung thành phố Bắc Kinh.
Triệu Hoàng An.
Vũ Huyền Ca!!
Triệu Hoàng An.
Cậu lại trốn học nữa hả ?
Vũ Huyền Ca.
[ vội vàng bịt tai ]
Vũ Huyền Ca.
Suỵt! Khẽ thôi.
Vũ Huyền Ca.
Suýt chút nữa thủng lỗ tai tớ rồi.
Triệu Hoàng An.
Còn nói nữa hả ?
Triệu Hoàng An.
Cậu có biết giờ điểm danh hôm nay đầu thầy giáo bốc khói vì cậu không ?
Triệu Hoàng An.
Huyền Ca ơi Huyền Ca, cậu học hành kiểu gì thế này ?
Triệu Hoàng An.
Thầy lại đòi gặp phụ huynh của cậu nữa rồi đó!
Vũ Huyền Ca.
Chậc! Cậu để ý lời của lão già đó làm gì chứ.
Vũ Huyền Ca.
Chẳng qua lão thấy tớ điểm cao hơn con trai lão nên mới suốt ngày nhắm vào tớ thôi mà.
Vũ Huyền Ca.
Thằng con lão lại chả thèm khát vị trí của tớ quá đó chứ.
Triệu Hoàng An.
Huyền Ca! Không được nói vậy đâu!
Triệu Hoàng An.
Để người khác nghe được sẽ rắc rối to cho coi.
Vũ Huyền Ca.
Cậu lo cái gì chứ ?
Vũ Huyền Ca.
Tớ nói không đúng à ?
Triệu Hoàng An.
Nhưng mà cũng không nên nói vậy chứ.
Vũ Huyền Ca nhún vai, tỏ vẻ chẳng thèm để ý.
Theo học cao trung năm hai tại thành phố Bắc Kinh, từ lúc mới nhập học, Vũ Huyền Ca đã sớm nổi tiếng bởi ngoại hình đẹp phi giới tính.
Nàng chiếm trọn top đầu bảng xếp hạng nhan sắc của trường, cả trai lẫn gái đều bị mê hoặc bởi gương mặt đẹp không tỳ vết.
Nếu sau này Vũ Huyền Ca có thất nghiệp thì độc gương mặt đó cũng có thể khiến nàng sống một cuộc đời rủng rỉnh tiền bạc.
Không những vậy, lực học của Vũ Huyền Ca cũng thuộc hàng top.
Tuy rằng suốt ngày trốn học cúp tiết, nhưng vẫn đứng top 2 bảng xếp hạng học lực của trường.
Cũng vì lý do này nên Vũ Huyền Ca bị không ít người ganh ghét, nhưng thay vì quan tâm đến nó thì Vũ Huyền Ca để ý đến mấy cái cây trong trường hơn.
Đơn giản vì nó là cây cổ thụ, tán rất to nên ngủ trên cành cây sẽ mát lắm đó mà =)))
Vũ Huyền Ca.
Cậu cứ lo thái quá.
Vũ Huyền Ca.
Vả lại, bố mẹ tớ đều đi công tác rồi.
Vũ Huyền Ca.
Bảo lão thầy muốn gặp thì bay sang Châu Âu mà gặp họ nhé.
Vũ Huyền Ca.
Giờ thì bai, tớ về đây!
Vũ Huyền Ca cười khẩy, vẫy tay với cô bạn rồi nhanh chân chạy vụt mất.
Đến khi Triệu Hoàng An nhận ra thì đã chẳng còn thấy bóng dáng kia đâu nữa rồi.
Triệu Hoàng An.
Huyền Ca!!
Triệu Hoàng An.
Cậu lại vậy nữa rồi.
Vũ Huyền Ca.
Xem nào, hôm nay ăn gì bây giờ nhỉ ?
Vũ Huyền Ca.
Thịt xào, tôm chiên ...
Vũ Huyền Ca.
Ừm, hay là ăn mì nhỉ ?
Vũ Huyền Ca.
Mua thêm ít đồ ăn đêm nữa.
Người qua đường.
Bớ người ta!! Có cướp!!!
Người qua đường.
Mau bắt lấy tên cướp!!
Tên cướp.
Tránh ra mau lên!
Tên cướp.
Đứa nào dám cản đường, tao giết!!
Vũ Huyền Ca.
Đằng sau có cái gì ồn ào quá vậy ?
Vũ Huyền Ca quay đầu lại nhìn đằng sau, thấy mọi người đều đang nhốn nháo, người qua đường la hét thất thanh đuổi theo một người đàn ông.
Hình như bọn họ đang chạy về phía này.
Tên cướp.
Con ranh kia!! Tránh đường!!!
Gã gào lên, lao đến với con dao sáng lóa, sắc nhọn trên tay.
Ngay trước khi Vũ Huyền Ca kịp phản ứng thì tên cướp đã lao tới, ghim cái "phập" con dao vào bụng nàng.
Do con dao đâm sâu đến cán, Vũ Huyền Ca lập tức phun ra một ngụm máu.
Đám đông bên đường la lên thất thanh.
Người qua đường.
Bớ người ta!! Giết người!!
Người qua đường.
Hắn đâm người ta rồi!!
Người qua đường.
Mau! Gọi xe cứu thương nhanh lên!!
Vũ Huyền Ca.
Ặc! Khụ khụ ...
Vũ Huyền Ca.
[ khụy xuống ]
Vũ Huyền Ca.
A.. Mẹ kiếp..
Vũ Huyền Ca dùng tay bịt miệng vết thương, đau đến mức khiến nàng túa mồ hôi.
Đúng là xui tận mạng, vốn nàng chỉ định ra ngoài mua chút thức ăn nấu bữa tối.
Ai dè lại ăn ngay mũi dao vào bụng.
Vũ Huyền Ca.
*Aa ... sao mờ thế này ?*
Vũ Huyền Ca.
*Mình sắp chết rồi à ...?*
Vũ Huyền Ca.
[ nghiến răng ]
Vũ Huyền Ca.
*Con mẹ nó ... mình mới có 16 tuổi..*
Người qua đường.
Cháu bé có sao không ?
Người qua đường.
Ráng lên! Xe cấp cứu sắp đến rồi!
Vũ Huyền Ca cầm cự được một lúc thì ho ra thêm một búng máu, trước mắt đột nhiên tối đen, nàng ngất lịm.
Comments