[Đam Mỹ Ngược] Đợi Đến Ngày Đôi Ta Tương Phùng
Lưu Tô và Hoa Nhài
Thấm thoát, Diên Vĩ sống ở nhà Vũ Thành cũng hơn một tháng, nhưng hôm nay, em phải tự mình đối mặt với vấn đề khó nói
Mặc Tuỳ Ân
A Vĩ à, hôm nay tôi và A Thành sẽ về nhà chính của Tống gia, cậu ở lại nhà có cần gì thì cứ bảo với người hầu nhé / nắm tay cậu dặn dò thật cẩn thận /
Diên Vĩ
Tôi biết rồi, tiểu thư mau đi nhanh kẻo Tổng tổng đợi, cảm ơn tiểu thư đã cho tôi số điện thoại của Sở tiên sinh
Mặc Tuỳ Ân
Có gì mà khách sáo chứ, cậu cũng không cần gọi tôi là tiểu thư đâu mà, cứ gọi là Ân Ân cho đáng yêu / cười tươi /
Diên Vĩ
“ Quả thật là cô gái tốt “
Diên Vĩ
Ân Ân đi cẩn thận! / vẫy tay chào cho đến khi xe đi khỏi cổng nhà /
Bước vào trong, Diên Vĩ nhìn quanh căn nhà một vòng, đa số camera đều được lắp đặt trong phòng khách, các phòng còn lại cũng có, ngoại trừ căn phòng cậu đang ở
Rồi em lấy điện thoại ra, nhập vào số điện thoại trên tờ giấy note mà Tuỳ Ân để lại
Diên Vĩ
📞: Xin chào, cho hỏi có phải là số của bác sĩ Sở Minh không ạ? Tôi là Diên Vĩ, là người hiến máu cho Tuỳ Ân tiểu thư
Sở Minh
📞: Tiểu mỹ nhân như em thì sao tôi không nhớ chứ haha /trêu đùa /
Diên Vĩ
📞: Bác sĩ, anh có thể nào đem đến cho tôi một ít thuốc ức chế loại mạnh sau khi tan làm được không, loại viên con nhộng màu trắng…
Sở Minh
📞:Không được, loại đó nếu lạm dụng sẽ rất nguy hiểm cho em, thay vào đó tôi sẽ mang cho em loại khác, an toàn hơn
Sở Minh
📞: Là tôi đây, tôi là loại an toàn nhất với em đó!!
Diên Vĩ
📞: Xin anh đừng đùa nữa, cảm phiền anh giúp tôi, hiện giờ, tôi chẳng tìm thấy loại nào phù hợp ở tiệm thuốc
Sở Minh
📞: Được, chiều nay tôi sẽ đến
Diên Vĩ
📞: Cảm ơn anh nhiều lắm / vui vẻ /
Diên Vĩ
“ Có thề là ngày mai nó sẽ đến, chưa gì giờ này mình đã cảm thấy rất mệt rồi “
Diên Vĩ vừa thở dài, vừa lười biếng đi ngược lại vào căn phòng của mình
Ở đó chỉ có độc một chiếc giường, một tủ đầu giường và một tủ quần áo nhỏ
Em khẽ đi lại gần cái gối, lấy ra bên dưới hai tấm hình chụp, một là của em với bà, một là của em với Vũ Thành
Có lẽ với Omega đang bước vào kì nhạy cảm, tâm trạng cũng dễ bị xúc động hơn
Em ôm hai tấm hình vào lòng, chợt nước mắt em lặng lẽ hôn lên má rồi rơi xuống giường
Từng giọt, từng giọt rơi xuống cảm tưởng như nước từ trong chiếc hồ xanh biếc đang cuộn trào thành từng đợt sóng lớn
Diên Vĩ
Bà ơi, Nấm nhỏ nhớ bà lắm
Diên Vĩ
Anh ơi, Diên Vĩ nhớ anh lắm
Đã quá 10 giờ đêm, Diên Vĩ cựa quậy không ngừng trong chiếc chăn
Mặc dù là mùa đông nhưng chiếc áo phông đen trên người em đã ướt đẫm mồ hôi
Pheromone mùi hoa nhài lan toả khắp căn nhà
Thật may mắn là người làm và vệ sĩ trong nhà đều đã được em cho nghỉ vào những ngày Tống Vũ Thành đi vắng, bởi em nghĩ bản thân sẽ tự lo được trong thời kì nhạy cảm
Diên Vĩ
“ Nóng thật, bộ thuốc chẳng có tác dụng sao?” / nhìn vỉ thuốc đã hết sạch dưới sàn nhà /
Tống Vũ Thành
Hửm? Sao tối quá vậy? / Bật đèn /
Trớ trêu thay ngay lúc này, một Alpha trội như Vũ Thành lại xuất hiện
Hắn trở về trong đêm là vì mai hắn phải lên công ty gặp mặt đối tác vào buổi trưa, Tuỳ Ân đã được hắn để lại Tống gia trang
Tống Vũ Thành
Mùi này…Không lẽ nào!?/ hốt hoảng đi đến trước cửa phòng Diên Vĩ /
Tống Vũ Thành
Diên Vĩ, cậu trong đó đúng không?
Diên Vĩ
Hức!…Không được, đừng vào!
Mặc kệ cho bản thân đang rất choáng váng, cơ thể bị trì trệ nãy giờ của em lao mạnh đến cánh cửa và nhanh tay chốt lại
Giờ đây, em không thể để hắn đến gần em trong bộ dạng thế này
Bởi em không muốn Tuỳ Ân biết chuyện sẽ buồn, cũng chằng muốn người khác nghĩ bản thân là kẻ thứ ba đáng khinh miệt
Diên Vĩ
Đừng vào…/ hai chân mỏi nhừ cọ vào nhau, áo ướt đẫm mồ hôi /
Em ngồi chắn trước cánh cửa, tay đặt lên tay vặn, mắt nhắm nghiền vì mệt nhưng miệng vẫn không ngừng kêu lên không để cho Vũ Thành đi vào
Tống Vũ Thành
Này! Bướng thật đấy/ đạp cửa /
Cánh cửa bị bật tung ra, Diên Vĩ ngồi đằng sau cũng bị hất văng ra đau điếng
Vũ Thành lấy tay áo bịt kín mũi mình lại, rồi phóng thích pheromone an ủi mùi hoa Lưu Tô ra khắp căn phòng
Hắn đặc biệt cố sức để kìm nén lắm, mới không đè Diên Vĩ ra ngay tại đây
Tống Vũ Thành
Cậu…uống thuốc chưa? Sao lại không mở cửa ra để mùi nồng hết phòng cả rồi / xoa gáy em /
Diên Vĩ vẫn cự tuyệt động thái quan tâm này của Tống Vũ Thành, gắng sức đứng lên đẩy hắn ra khỏi cửa
Diên Vĩ
Anh ra ngoài đi….T-tôi uống thuốc rồi, sẽ không…không sao / thở gấp /
Diên Vĩ
Cô ấy biết…biết anh quan tâm tôi thế này sẽ buồn mất
Tống Vũ Thành
Thật là, sao chuyện gì em cũng cứ chịu đựng một mình vậy chứ, đợi tôi lấy thuốc khác cho em, coi bộ thuốc này không hiệu quả
Sau khi trở lại, Tống Vũ Thành cầm trên tay một ống tiêm mới và một lọ thuốc ức chế
Hắn dùng ống tiêm hút lên một lượng thuốc vừa đủ, đồng thời gồng hết tất cả cơ bắp để khống chế bản thân trước một Omega phát tình ngay trước mắt
Lúc hắn định giúp Diên Vĩ tim thuốc vào động mạch ở cổ tay, em đã nhanh tay chụp lấy kim tiêm rồi thuần thục tiên vào đúng chỗ
Toàn bộ quá trình không thể nào tránh khỏi đau đớn cùng cực
Tống Vũ Thành
Cậu…em…! / kinh ngạc /
Vài phút sau, Diên Vĩ đã thiếp đi, pheromone cũng dần được thu lại
Tống Vũ Thành nhìn em, lại nhìn lại chính mình
Thực sự mà nói loại thuốc ấy, có chết hắn cũng không lấy đau ra can đảm để tự mình tiêm vào
Vừa đau đớn, vừa khó chịu
Có thể nói, tác dụng của thuốc này rất mạnh nhưng lại mang đến đau đớn như bị vạn tiễn xuyên tâm
Tống Vũ Thành
/ Bế em lại giường ngủ, đắp chăn chỉnh tề /
Tống Vũ Thành
Ngủ ngon em, Nấm nhỏ kiên cường!
Tống Vũ Thành bước ra khỏi phòng, trong đầu liên tục xuất hiện nhiều suy nghĩ về Diên Vĩ
Lúc trước, chỉ có mình hắn biết, bên trong lớp vỏ có vẻ yếu đuối ấy, là một Diên Vĩ quật cương vì nhiều lần dám đứng ra giải vây cho hắn trước khó khăn
Cũng là Diên Vĩ mạnh mẽ bảo vệ mẹ ruột trước những trận đòn nhừ tử từ người bố cùng huyết thống
“ Vậy ra, sau bao nhiêu năm, em vẫn là một cậu bé mạnh mẽ hết như ngày đầu ta yêu nhau”
Comments
Dương Yêu Sói(Bot)😘
ây da có "được" 1 chiếc + một tủ đầu giường và 1 tủ quần áo nho nhỏ là quá đủ rầu 😗
2025-03-29
0
💤Lucastaa🎀🍃
ê s nhói nhói á
2025-03-03
0
💤Lucastaa🎀🍃
đm,dthw
2025-03-03
0