Chương 2: Gần Gũi Hơn

Ngày tháng trôi qua, Manh Phong Miên và Lý Tuấn Hạo dần trở thành một đôi bạn thân thiết. Sự khác biệt về tính cách và hoàn cảnh sống dường như không còn là rào cản, ngược lại, chúng giúp họ hiểu và trân trọng nhau hơn. Phong Miên với sự chăm chỉ và tỉ mỉ của mình đã giúp Tuấn Hạo cải thiện thành tích học tập, trong khi Tuấn Hạo với sự năng động và quyết đoán đã giúp Phong Miên tự tin và hòa đồng hơn.

Một buổi sáng, khi vừa bước vào lớp, Phong Miên thấy Tuấn Hạo đang đứng trước bàn mình, tay cầm một hộp cơm trưa. “Cậu ăn sáng chưa? Tớ có mang thêm một phần cơm, nếu cậu chưa ăn thì chúng ta cùng ăn nhé!” Tuấn Hạo mỉm cười, đưa hộp cơm về phía Phong Miên. Phong Miên hơi bất ngờ nhưng cũng cảm động trước sự quan tâm của Tuấn Hạo. “Cảm ơn cậu, nhưng tớ đã ăn sáng rồi.” Tuy nhiên, nhìn thấy ánh mắt háo hức của Tuấn Hạo, Phong Miên không nỡ từ chối thêm lần nữa. “Thôi được, tớ sẽ ăn thêm chút nữa. Cảm ơn cậu.”

Hai người ngồi lại bên nhau, cùng chia sẻ bữa sáng. Tuấn Hạo nhìn Phong Miên ăn, trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Từ khi kết bạn với Phong Miên, Tuấn Hạo dần nhận ra cuộc sống của mình trở nên phong phú và ý nghĩa hơn. Những cuộc trò chuyện, những buổi học nhóm, những khoảnh khắc chia sẻ nỗi buồn, niềm vui – tất cả đều khiến trái tim cậu rung động một cách lạ kỳ.

Sau buổi học, Tuấn Hạo rủ Phong Miên đi dạo quanh trường. Hai người bước đi dưới hàng cây xanh mát, tiếng lá rơi xào xạc dưới chân. “Phong Miên, cậu đã bao giờ nghĩ đến tương lai chưa?” Tuấn Hạo hỏi, ánh mắt nhìn xa xăm. Phong Miên suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Tớ muốn thi đậu vào một trường đại học tốt, sau đó có một công việc ổn định để giúp đỡ gia đình. Còn cậu thì sao, Tuấn Hạo?”

Tuấn Hạo cười nhẹ. “Tớ cũng muốn vào đại học, nhưng tớ còn muốn khám phá thế giới, làm những điều mà tớ yêu thích. Tớ không muốn bị gò bó bởi bất cứ điều gì.” Phong Miên nhìn Tuấn Hạo, cảm thấy ngưỡng mộ sự tự do và phóng khoáng trong suy nghĩ của cậu bạn. “Tớ tin là cậu sẽ làm được mọi điều cậu mong muốn.”

Cả hai tiếp tục trò chuyện về những ước mơ, hoài bão, và dần dần, họ cảm thấy gần gũi và hiểu nhau hơn. Mỗi ngày trôi qua, Tuấn Hạo càng thấy mình bị cuốn hút bởi sự trong sáng và nghị lực của Phong Miên. Trong khi đó, Phong Miên cũng nhận ra mình ngày càng dành nhiều tình cảm hơn cho Tuấn Hạo – một thứ tình cảm đặc biệt mà cậu chưa từng trải qua.

Một buổi chiều, khi đang ngồi học nhóm ở thư viện, Tuấn Hạo bất ngờ nói: “Phong Miên, tối nay cậu rảnh không? Tớ muốn mời cậu đi ăn tối để cảm ơn vì đã giúp tớ học bài suốt thời gian qua.” Phong Miên nhìn Tuấn Hạo, cảm thấy lòng mình ấm áp. “Được thôi, nhưng cậu không cần phải khách sáo như vậy.”

Tối đó, Tuấn Hạo và Phong Miên cùng nhau đến một quán ăn nhỏ nhưng ấm cúng. Họ gọi những món ăn yêu thích và cùng nhau thưởng thức bữa tối trong không khí thân mật. Tuấn Hạo nhìn Phong Miên, ánh mắt tràn đầy tình cảm. “Phong Miên, tớ rất cảm ơn cậu vì đã ở bên cạnh tớ. Cậu đã giúp tớ hiểu được nhiều điều và khiến tớ trở thành một người tốt hơn.”

Phong Miên cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. “Tớ cũng cảm ơn cậu, Tuấn Hạo. Cậu đã giúp tớ tự tin và hạnh phúc hơn rất nhiều.”

Sau bữa tối, hai người cùng đi dạo trên con đường vắng, ánh đèn đường chiếu rọi bóng hai người lên mặt đất. Tuấn Hạo bỗng nhiên nắm lấy tay Phong Miên, khiến cậu hơi giật mình. “Phong Miên, tớ muốn nói với cậu một điều.” Tuấn Hạo dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Phong Miên. “Tớ... tớ nghĩ là tớ đã thích cậu.”

Lời nói của Tuấn Hạo khiến Phong Miên cảm thấy như cả thế giới đang dừng lại. Cậu nhìn vào đôi mắt chân thành của Tuấn Hạo, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. “Tuấn Hạo, cậu nói thật chứ?”

“Đúng vậy, tớ đã thích cậu từ lâu rồi. Tớ không thể ngừng nghĩ về cậu, không thể ngừng lo lắng và quan tâm đến cậu. Phong Miên, cậu có thể cho tớ một cơ hội không?”

Phong Miên cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, những cảm xúc trong lòng dâng trào. Cậu biết mình cũng có tình cảm với Tuấn Hạo, nhưng chưa từng dám thừa nhận. “Tớ... tớ cũng thích cậu, Tuấn Hạo. Nhưng tớ sợ, sợ những gì mọi người sẽ nghĩ, sợ những khó khăn mà chúng ta sẽ phải đối mặt.”

Tuấn Hạo nắm chặt tay Phong Miên, ánh mắt kiên định. “Không sao cả, Phong Miên. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Tớ chỉ cần cậu tin vào tình cảm của chúng ta, và chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.”

Phong Miên nhìn Tuấn Hạo, cảm nhận được sự ấm áp và an toàn từ cậu. Cậu khẽ gật đầu, đồng ý với tình cảm của mình. “Tớ tin cậu, Tuấn Hạo.”

Hai người ôm nhau dưới bầu trời đêm, cảm nhận được sự gắn kết và tình yêu đang nảy nở trong lòng. Chương 2 khép lại với hình ảnh hai chàng trai nắm tay nhau bước đi trên con đường phía trước, hứa hẹn một hành trình đầy thử thách nhưng cũng đầy hạnh phúc và yêu thương.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play