• Κẻ ʟậᴘ ᴅị // Quỷ Khóc //
#3 | ° Chương III °
' Lưu ý '
Bình thường.Mình hay viết nhanh nên có thể sai sót,nếu có mong mọi người để lại bình luận để mình sửa lại a
Nói Chuyện
'Nói Nhỏ'
"Suy Nghĩ"
/Hành động/
Lưu Thiên Bang khi nghe Tiêu Nhất Bạch nói vậy,chắc đang suy nghĩ một điều gì đoa,trông cũng khá là trầm tư.
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Nhưng Tiểu Bạch nhìn này.Phía sau xương cô ấy có cuốn sách đó.
Tiêu Nhất Bạch khi nghe vậy,cũng cúi xuống nhìn thử. Đúng là có một cuốn sách,có lẽ là nhật kí. Tiêu Nhất Bạch vừa cầm lên,bộ xương đó liền lập tức rơi xuống
Cả ba người đều đến vị trí cửa sổ,cả ba người lần lượt đọc nội dung trong cuốn sổ dựa vào ánh sáng của ánh trăng mập mờ.
ʟýмιɴнтʀạcн
"Cô bé này,cũng quá xui xẻo và tội nghiệp"
Nội dung nhật ký :
"Ông ngoại gọi điện vào ngày 1/6/2037
Trời u ám
Nói bà ngoại sắp không qua khỏi.Bảo mẹ về nhà một chuyến
Nhưng không hiểu sao,mẹ rất quan tâm đến bà.Lại từ chối một cách quyết liệt
Nhất quyết không chịu về"
"Ngày 9/6/2037
Trời u ám mẹ không đi làm
Bà ấy có vẻ rất sợ hãi.Mẹ sợ cái gì?"
"Ngày 12/6/2037
Trời u ám,mấy ngày nay.Tôi thấy mẹ cứ khóc lén
Hỏi tại sao khóc,mẹ không nói gì
Chỉ ôm chặt tôi,ôm rất chặt.Tôi cảm thấu khó thở"
"Ngày 21/6/2037
Mưa nhỏ,bà ngoại m·ất rồi.Ông gọi điện báo cho mẹ
Sau khi cúp máy,mặt mẹ tái mét
Bỗng đi ra ngoài.Mãi đến đêm khuya mới về
Đưa tôi một viên ngọc màu đỏ m·áu.
Dặn tôi treo ở cửa sổ,dù chuyện gì xảy ra cũng không được tháo xuống"
"Ngày 22/6/2037
Mưa to.Mẹ mang hành lý,rời nhà cùng bố
Chỉ để lại tôi,và bà Wang người giúp việc nhà nhiều năm.
Trước khi đi,họ dặn tôi và bà Wang
Nếu thấy họ về,tuyệt đối không mở của"
"Ngày 12/7/2037
Mưa to,mẹ trở về
Tôi nhớ lời dặn của bố mẹ.Nhưng vẫn mở cửa
Tôi nhớ họ quá.."
"Ngày 1/8/2037
Mưa to.Không đúng,đó không phải mẹ"
"Ngày 15/8/2037
Mưa to.Con không ngoan
Không nghe lời bố mẹ,để cái thứ đáng sợ đó vào
Nó đang ở ngoài kia.Con khát và đói
Nhưng không dám ra ngoài
Con có ch·ết không? Con phải làm gì đây?"
ʟýмιɴнтʀạcн
"Con bé đúng là tội nghiệp.Nhưng đúng là không ngoan thật, người ta bảo.Hư là phạt phải không tả?"
Trong đầu tôi,hiện đang suy nghĩ về cuốn nhật ký này.Tiêu Nhất Bạch đọc xong,liền gấp cuốn sách vô lại và nói ra điểm đáng chú ý :
тιêuɴнấтʙạcн
Rõ ràng bà cụ lầu 2. Không phải mẹ chủ nhà,mà là người giúp việc
Lưu Thiên Bang nghe vậy,lại tiếp tục đưa ra một câu hỏi :
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Vậy con quái vật đó thì sao?
Tiêu Nhất Bạch có nói nhưng cũng chả trả lời câu hỏi,vì hiện giờ.Tiêu Nhất Bạch đang tập trung vào các chi tiết,có thể xem là manh mối và nói hết ra một lượt :
тιêuɴнấтʙạcн
Trên giá dép cửa ra vào.Xếp ngay ngắn đôi giầy mới mua.Tôi nghĩ một phụ nữ thích giày.
тιêuɴнấтʙạcн
Nếu đi du lịch.Phải mang theo vài đôi chứ
ʟýмιɴнтʀạcн
. . . "Phục anh.Chi tiết nhỏ cũng lọt vào mắt anh được,sau này cũng phải chú ý hơn rồi"
Tiêu Nhất Bạch nhìn thẳng vào hai người và nói một câu hỏi,cũng có chút tò mò :
тιêuɴнấтʙạcн
Mà anh không muốn biết.Bà cụ lầu hai,liên tục lập lại ba chữ.Là gì sao?
Lưu Thiên Bang khó hiểu và hỏi lại Tiêu Nhất Bạch,không dấu không diếm gì cả mà nói ra sự thật :
тιêuɴнấтʙạcн
Bà cụ lầu 2,chưa hề nói thịt chưa chín đâu.Bà ấy muốn nói,người chưa đi
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Tiểu Bạch,ý anh là
Lưu Thiên Bang lúc này người đờ đẫn và hoảng hốt lùi ra sau vài bước như không tin vào tai mình.Tiêu Nhất Bạch tiếp tục nói :
тιêuɴнấтʙạcн
Người phụ nữ đỏ,chúng ta thấy ngày đầu tiên
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Vẫn chưa rời đi?
ʟýмιɴнтʀạcн
"Tự dưng tò mò hình dạng thật của bà chủ quá,vẫn chưa nghĩ ra bà chủ sẽ như nào trong hình dạng quái,sẽ như nào nhỉ?"
Im lặng một hồi,Tiêu Nhất Bạch cũng nói ra suy nghĩ đáng lo của mình :
тιêuɴнấтʙạcн
Đúng rồi,bà ấy không đi đâu cả.Có lẽ bà ta đi tìm nơi ẩn nấp gần đây,ăn thịt cô bé
Một lần nữa,Lưu Thiên Bang lùi ra sau vài bước như bị doạ sợ vậy,quả thật.Tiêu Nhất Bạch khiến cho Lưu Thiên Bang phải bị ám ảnh tâm lý luôn cũng được
Một mặt Tiêu Nhất Bạch lúc này,trầm mặc và tay khẽ cầm viên ngọc màu đỏ máu đang treo trên cửa sổ và nói :
тιêuɴнấтʙạcн
Cho dù đây là cái quái gì đây nữa.Được tạo thành từ cái gì. Cũng không còn quan trọng nữa
тιêuɴнấтʙạcн
Quan trọng là,viên ngọc m·áu,có thể ngăn chặn con quái vật. Không biết là cái quái gì trong biệt thự
Tiêu Nhất Bạch suy nghĩ một hồi rồi thả tay ra khỏi viên ngọc và nhìn vô hai người và vạch ra kế hoạch tiếp tới :
тιêuɴнấтʙạcн
Nhanh lên,râu xồm và tên nhóc.Chúng ta chia thành hai nhóm.Hai người xuống bếp lầu 1 lấy thức ăn,đói thì ăn trước đi.
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Còn Tiểu Bạch thì?
ʟýмιɴнтʀạcн
Anh Bạch muốn làm lều sao?
Hai người Lưu Thiên Bang và tôi cùng nhau nhìn vào Tiêu Nhất Bạch,không biết anh ta sẽ làm gì.Nhưng chắc chắn là sẽ làm một điều nguy hiểm.
тιêuɴнấтʙạcн
Tôi lên lầu 2,đưa bà cụ lên đây
Lưu Thiên Bang không phản đối mà lo lắng và khó hiểu,hỏi Tiêu Nhất Bạch có chắc chắn không :
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Nếu chạy xuống thế này, liệu có phải đụng con quái vật không?
тιêuɴнấтʙạcн
Phải lều thôi,chúng ta còn ít người lắm rồi. Chỉ khi nó kiếm ăn ban đêm.Chúng ta mới có cơ may lên được lầu 3 Qua Đêm Nay
Nghe vậy,Lưu Thiên Bang im lặng rồi đồng ý,vậy là.Hai nhóm,cùng có nhiệm vụ là bắt buộc phải sống sót.
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Được rồi Tiểu Bạch.Nghe quyết định của anh vậy
ʟýмιɴнтʀạcн
Được,rất mong chờ.
Cả ba người,dẫn đầu là Tiêu Nhất Bạch đi ra mở đường.Như đã quyết định trước đó,Tiêu Nhất Bạch đưa bà cụ lên,tôi và Lưu Thiên Bang lấy thức ăn dưới bếp dự trữ
Lúc này,hai người,một Lưu Thiên Bang và Tôi.Nói chung là sao nhỉ,tôi thì thông thả,Lưu Thiên Bang gấp gáp
ʟýмιɴнтʀạcн
Có được mang thịt không?
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Giờ này còn đùa nữa,lấy rau.Thịt người tôi không ăn đâu
Tôi chỉ hỏi vậy thôi,nhưng Lưu Thiên Bang có vẻ đang ám ảnh về thịt,tại vì đó là thịt người mà.
ʟýмιɴнтʀạcн
Được. Lấy xong em đứng trước cửa chờ con quái vật.Tiện thể xem mặt nó luôn
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Tên nhóc nhà mi không sợ chết à,nhanh.Lấy song rồi lên. Nhóc canh đi
Chỉ vậy thôi,vô tư trước.Chạy sau cũng được. Nhưng có một người điềm tĩnh như Tiêu Nhất Bạch bên cạnh có lẽ khiến Lưu Thiên Bang an tâm hơn một chút.
Nhanh chóng,Lưu Thiên Bang đã đóng ba túi đầy áp thức ăn.Vừa xong,Lưu Thiên Bang liền nhắc nhở tôi và nhanh chóng đi lên lầu.Tôi cầm 1 bịch,Lưu Thiên Bang cầm 2 bịch còn lại.Giữa đường,hai người gặp được Tiêu Nhất Bạch :
тιêuɴнấтʙạcн
Lên nhanh đi.
Lên lầu,sàn nhà nhớp nháp tanh tưởi lại sộc vào mũi.Tiêu Nhất Bạch không đi nhanh được vì sàn rất trơn,hơn nữa bà cụ rất yếu nữa.Chuỗi ngày sống trong bốc mùi tiếp rồi
ʟýмιɴнтʀạcн
Âm thanh này quen quen,nghe đi,là âm thanh cọ sát kim loại.Là bà chủ! Hai người cứ đi trước đi tôi đứng đây chờ bà chủ để xem mặt
Tôi lúc này đang tính đứng im để chờ và nhìn bộ dạng bà chủ lúc này.Thiên Bang vừa nghe lời tôi nói,im lặng lắng nghe.Giật mình thót kinh khi không chỉ âm thanh nhớp nháp mà còn có âm thanh kim loại,quả thật
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Tiểu Bạch đi nhanh mau!có thứ đằng sau
Lập tức tóm cổ áo tôi lôi gần cửa.Tôi chỉ biết hoang mang hơn thôi,nhưng cũng chịu.Không cho thì thôi,tôi vô tự kỷ
ʟýмιɴнтʀạcн
"Ông chú râu xồm,không cho thì thôi còn cơ hội khác.Mọi người ngủ tôi ngó đầu xem mặt"
Lưu Thiên Bang nhìn Tiêu Nhất Bạch và sợ hãi,liên tục hối thúc Tiêu Nhất Bạch đi nhanh.Âm thanh kim loại cọ xát lại càng gần
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Nhanh lên,nào. Nó đuổi theo rồi đấy
Một mặt hoảng hốt sợ hãi kinh độ khi đối mặt với con quái vật.Tôi vẫn thản nhiên khi thấy nó,cũng thật là.
Tiêu Nhất Bạch nghe vậy càng tăng tốc độ hơn nữa,giọng Lưu Thiên Bang lại càng gấp gáp.Tôi thì vô lại phòng,dù gì tôi thế nào cũng thành vật cản đường thôi
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Nhanh lên,nhanh hơn nữa
Lưu Thiên Bang lúc này chạy vào phòng lấy viên ngọc đỏ máu chạy ra. Tính ra người ta thì đi cứu đồng đội,tôi thì im lặng,cũng lạ phết.Có vô tâm quá không?
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Tiểu Bạch! Chạy mau.
Cả hai người Lưu Thiên Bang và Tiêu Nhất Bạch cùng lúc chạy vào phòng,nhanh tay Thiên Bang đặt ngọc lại vị trí cũ.Tôi thì đứng ở cạnh cửa,và đóng vào cho hai người.
ʟýмιɴнтʀạcн
Ồ,bà chủ của tôi đây à.Doạ người quá đấy,làm tôi sợ hãi không thôi
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
M·ẹ k·iếp,là thứ quái gì vậy?-
Lưu Thiên Bang và Tiêu Nhất Bạch thở hổn hển sau khi trải qua sinh tử một lần,một trải nghiệm đáng nhớ.
Bà Chủ thì nhìn trong phòng căn me chúng tôi,tôi thì nhìn lạ bà chủ săm soi.. Nghe lạ phết..
ʟýмιɴнтʀạcн
Răng bà chủ xấu quá,nhọn hoắc..Tóc bù xù..Bà chủ lúc đầu ưa nhìn hơn
Tiêu Nhất Bạch không quan tâm đến tôi nữa mà dời sang Lưu Thiên Bang mà lên lầu cảm ơn :
тιêuɴнấтʙạcн
Cảm ơn cậu,râu xồm.
тιêuɴнấтʙạcн
Nếu không có cậu lều lĩnh giúp lấy với viên ngọc m·áu lúc nãy. Thì chắc tôi cũng đã ch·ết rồi
тιêuɴнấтʙạcн
Cảm ơn nhóc vì đã nhắc nhở.Nhưng,sau này đừng mạo hiểm đấy.Không sợ nhưng cũng phải cẩn thận
Hình như tôi vừa bị dậy dỗ phải không? Hoang mang tôi nhìn vào Tiêu Nhất Bạch
тιêuɴнấтʙạcн
Cảm ơn hai người.Nếu không có hai người,không biết mạng của tôi bảo đảm hay không
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Tôi mới phải cảm ơn cậu,Tiểu Bạch. Nếu cậu không dẫn tôi đến nơi này. Chắc là sau này,tôi cũng sẽ bị người phụ nữ đáng sợ kia ăn thịt
Nói song.Lưu Thiên Bang lại cười lớn trong niềm vui thoát chết,tôi cũng thuận theo mà nói:
ʟýмιɴнтʀạcн
Em cũng vậy,cũng may là em cá cược đúng.Không thì cái mạng này đi tong
Không nói đến cái chủ đề này nữa,sau khi nghỉ ngơi một lúc.Lưu Thiên Bang lại hỏi Tiêu Nhất Bạch :
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Này tiểu Bạch.Còn mọi người thì sao?
Tiêu Nhất Bạch suy nghĩ một hồi rồi nói ra phương án của mình :
тιêuɴнấтʙạcн
Bây giờ chúng ta tuyệt đối không thể ra ngoài được,bên ngoài quá nguy hiểm
тιêuɴнấтʙạcн
Đợi đến ngày mai xem có liên lạc được với họ ở tầng 3 không
тιêuɴнấтʙạcн
Nếu thật sự không được.Thì coi như chúng ta đã làm hết trách nhiệm
Nếu nói là làm tròn hết trách nhiệm là đúng,trước đó.Tiêu Nhất Bạch đã từng hỏi mọi người,ai sẽ cùng mạo hiểm với anh ta để tìm ra sự thật đằng sau,nhưng tất cả gần như là cúi gầm mặt xuống,nhát chết là vậy.Coi như là Tiêu Nhất Bạch đã làm hết trách nhiệm,dù sao,anh ta cũng không phải bồ tát gì,giúp được thì giúp,không được thì thôi.
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Này tiểu Bạch.Tôi còn một câu hỏi
тιêuɴнấтʙạcн
Cứ nói,câu hỏi gì?
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Sao cậu biết quy tắc giết người của quái vật trong biệt thự?
Tiêu Nhất Bạch suy nghĩ một hồi như đang ngẫm nghĩ đến một việc gì đó,vừa nói liền đánh mắt sang Lý Trạch :
тιêuɴнấтʙạcн
Bởi vì khi lên xe buýt,tôi nhận được bức thư ẩn danh
Lưu Thiên Bang nghe vậy,liền hỏi để xác định,Thiên Bang cũng có chút tò mò về bức thư ẩn danh là Tiêu Nhất Bạch nói
ʟýмιɴнтʀạcн
"Bức thư ẩn danh?"
тιêuɴнấтʙạcн
Thư có bức ảnh và vài câu nói
тιêuɴнấтʙạcн
Gió không thắp đèn,Mưa không đốt nến.Nắng không lên tầng,Đêm không nhắm mắt.
ʟýмιɴнтʀạcн
Đó là gợi ý sao?
Tôi cũng hiết kì mà hỏi Anh Bạch,Tiêu Nhất Bạch cũng gật đầu,đó là sự thật
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Trời ạ,đúng là kì lạ.Đúng không tiểu Bạch
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Tôi rất bất ngờ,còn người hỗ trợ bạn từ phía sau à.Còn tấm ảnh thì sao?
тιêuɴнấтʙạcн
Cậu muốn xem nó sao
Tiêu Nhất Bạch lại hỏi Lưu Thiên Bang xem có chắc chắn không.Lưu Thiên Bang thấy không được thì cũng thông cảm.
Tiêu Nhất Bạch đánh ánh mắt sang nhìn tôi,như đang muốn nói là họ có chuyện cần bàn bạc riêng.Tôi cũng không để ý nữa mà đi sang chỗ khác xa hơn và nói :
ʟýмιɴнтʀạcн
Tôi sẽ ra chỗ khác,hai người cứ nói chuyện đi.
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Nếu không muốn tiết lộ thì, không sao cả.Để tôi xem nào
Tiêu Nhất Bạch dơ tấm ảnh lên trước mặt Lưu Thiên Bang,Thiên Bang liền giật mình khi nhìn thấy thứ trước mặt và hoang mang:
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Trời ơi! Không thể tin nổi
тιêuɴнấтʙạcн
Rất bất ngờ phải không? Tôi cũng rất bất ngờ. Ban đầu tôi nghĩ chỉ là một trò đùa,hoặc ai đó đã điền nhầm người nhận.Nhưng khi tôi tỉnh dậy trên chiếc xe buýt đó,và thấy cậu
Tiêu Nhất Bạch liền nói ra suy nghĩ và giải thuyết cho Lưu Thiên Bang nghe :
тιêuɴнấтʙạcн
Tôi nhận ra rằng,mọi chuyện không như tôi nghĩ.Chiếc xe buýt không có tài xế đó,khu rừng bí ẩn,cánh cửa m·áu kì lạ,và tất cả chúng ta trên xe buýt.
тιêuɴнấтʙạcн
Phía sau tất cả những điều này,hẳn phải có một bàn tay vô hình đang điều khiển
Thấy Tiêu Nhất Bạch nói vậy, Lưu Thiên Bang cũng đưa ra ý kiến của mình dựa theo giải thuyết của Tiêu Nhất Bạch và nói :
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Tiểu Bạch,tôi nói thẳng.Trong thế giới thực,chắc chắn không ai có khả năng làm được những điều này
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Anh đã thấy tình hình bên ngoài rồi đấy.Đó hoàn toàn không phải là điều con người có thể làm được.
Lưu Thiên Bang nói song,cũng là lúc Tiêu Nhất Bạch suy nghĩ lại những việc đã xảy ra,từ việc lá thư bí ẩn,cánh cửa m·áu kì lạ cho đến quy tắc g·iết người.Cuối cùng là người bạn hoàn toàn xa lạ,nhưng vẫn có thể lều mạng mà cứu Tiêu Nhất Bạch
Nhưng còn một điều mà Tiêu Nhất Bạch chưa nói ra cho bất kì ai,vì nó quá kì lạ.. :
"Luôn giả tạo trong lớp mặt nạ
Im lặng nhìn không nói tất cả
Kẻ bí ẩn là một ẩn số"
тιêuɴнấтʙạcн
"Thực ra,còn một bức ảnh nữa.Nhưng nó quá kì lạ,hai câu đầu còn hiểu được,nhưng câu cuối vẫn chưa giải ra được.Tên nhóc đó rốt cuộc là lai lịch từ đâu vậy?"
Nghĩ đến đây,Tiêu Nhất Bạch nhìn sang Lý Minh Trạch chằm chằm.Tôi thấy vậy bèn hỏi :
ʟýмιɴнтʀạcн
Có chuyện gì sao anh Bạch?
Cứ vậy,cả ba người đều ở trên tầng 3 từ tối đến sáng, không biết những người còn lại có sao không?
Bên dưới tầng 2. Có một tiếng hét chói tai vọng lên,có vẻ bên dưới có chuyện xảy ra rồi.
Ở trên giường,anh chàng áo trắng bây giờ không còn một giọt hơi thở. Anh chàng ch·ết trong tư thế ngồi,đầu cúi xuống. Phương thức vẫn như cũ
ɴнᴀɴнữuʙìɴн
Bây giờ phải làm thế nào đây,Tiểu Quý..!
Cô gái một mặt sợ hãi tột độ,Tiểu Quý cũng vậy.Đến lúc này anh chỉ nghĩ đến Tiêu Nhất Bạch, người luôn bình tĩnh không mọi tình huống
Liền lên tiếng cô gái nhỏ đang ôm mặt sợ hãi :
тιểuQuý
Đừng Hoảng,chúng ta đi tìm ba người kia đi.
Nói rồi là làm.Hai người họ sợ hãi đi nhanh nhẹn vào phòng Tiêu Nhất Bạch.Nhưng có điều bất ngờ,đó là bọn họ không ở trong phòng
Tiểu Quý vẫn không tin ba người họ Tiêu Nhất Bạch,Lưu Thiên Bang và Lý Minh Trạch đã biến mất.Liền nhận định bọn họ ở phòng bà cụ :
тιểuQuý
Đừng sợ,chắc họ ở phòng bà lão.. Để chăm sóc bà ấy,mình sang xem thử.
Thế là hai người họ mang một vẻ cầu mong cả ba đang ở phòng bà cụ,chậm rãi tiến đến
Nhưng khi đến nơi.Điều mà bọ họ thực sự sốc đó là.Bà cụ cũng đã biến mất,cô gái không nhịn được nữa liền hét toáng lên và lắp bắp nói :
ɴнᴀɴнữuʙìɴн
Họ-..Họ đều biến mất hết rồi.Hay là,tất cả đều bị g·iết rồi-? Em Sợ Quá!..
Cùng lúc đó,cả ba người họ ở trên tầng 3 :
Lưu Thiên Bang,đang cố gắng hét từ trên xuống dưới để truyền tin cho mọi người bọn họ còn bình an.Nhưng có lẽ, Lưu Thiên Bang dì có hét rách cả cổ họng thế nào,thì vẫn không thể truyền tin xuống dưới :
ʟýмιɴнтʀạcн
Thiên Bang.Anh hét thế nào bọn họ cũng không nghe đâu,mưa to lắm đấy.Nhức tai lắm rồi
тιêuɴнấтʙạcн
Đừng hò nữa,dù có hét cho nát cả cổ cũng chẳng ai nghe thấy đâu
Tiêu Nhất Bạch cũng vậy,khuyên Lưu Thiên Bang không cần phải hò hét như vậy,tốn sức.Lưu Thiên Bang khó hiểu liền nói :
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Tiểu Bạch.Cậu là bác sĩ mà,phía dưới đó là hai con người. Chúng ta để họ mặc kệ sao? Có phải hơi..
тιêuɴнấтʙạcн
Tôi là thú y.Nhưng hành nghề có ba điều không cứu
Lưu Thiên Bang nghe vậy,cũng tò mò hỏi Tiêu Nhất Bạch về bà điều đó là gì :
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Ba điều không cứu là gì?
Tiêu Nhất Bạch liền trả lời về quy tắc về việc hành nghề của Nhất Bạch.Tôi nghe,còn thấy có lý?
тιêuɴнấтʙạcн
Không cứu người sắp ch·ết,lãng phí năng lượng của tôi. Không cứu người phải ch·ết, hao mòn tuổi thọ của tôi. Không cứu người không có ý chí,tổn thương sức lực của tôi
ʟýмιɴнтʀạcн
"Hành nghề y nghe cũng khổ phết.Nhưng anh bạch phải nghề y không thì không biết"
Lưu Thiên Bang lại càng khó hiểu hơn về câu trả lời của Tiêu Nhất Bạch,liền không vui mà đáp trả lại :
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Tiểu Bạch ,cậu đang đùa tôi đấy à?Nếu cậu,một bác sĩ thú y, cũng không cứu cái này cái kia.Vậy thì cậu sẽ ch·ết đói mất.
тιêuɴнấтʙạcн
Tôi là bác sĩ thú y.Nhưng không chỉ là bác sĩ thú y.Ai nói với cậu rằng tôi sống nhờ chữa bệnh cho thú cưng?
Lưu Thiên Bang chịu thua rồi,lý lẽ của Tiêu Nhất Bạch Thiên Bang không sáng lại nổi,lại tiếp tục hỏi câu khác :
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Được rồi, được rồi.Vậy Tiểu Bạch sẽ cứu loài động vật nào?
тιêuɴнấтʙạcн
Nhìn đúng mắt là cứu,ngay cả khi biết không thể cứu sống được,tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức.
тιêuɴнấтʙạcн
Cho dù phải trả giá
Lưu Thiên Bang nghe vậy,cũng không nói gì nữa.Cúi đầu xuống và suy nghĩ :
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
"Nhân vật này,thật là thú vị"
Giờ thì hò hét truyền thông tin xuống không được.Lưu Thiên Bang lại dùng cách khác :
тιêuɴнấтʙạcн
Anh tính làm gì thế này,Râu Xồm?
Tay Lưu Thiên Bang đang cầm một mảnh vải rất dài,bên cạnh đó còn có tấm bảng được buộc xung quanh,có lẽ là ném xuống dưới để truyền thông tin :
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Tôi đang nghĩ,vì tiếng động không thể truyền xuống dưới tầng 2.Vậy tiếng động từ tầng 2,vậy tiếng động từ tầng 2,chắc chắn có thể thu hút sự chú ý của họ.
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Vì vậy,tôi nghĩ dùng những thứ này để va chạm vào cửa sổ tầng dưới
Một kế hoạch khá thông minh,nhưng có lẽ sẽ không làm được đâu,bởi vì.Hôm đấy,Á Mộng chạy ra ngoài,lúc sau trên lầu lại có xác của Á Mộng,có thứ gì đó đăng ngăn chặn không cho ra ngoài.Có lẽ dùng cách này cũng như không thôi.
ʟýмιɴнтʀạcн
'Vô dụng thôi'
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Nhóc con,nói lèm bèm gì đấy.Cứ xem tôi đi rồi hãy nói!
ʟýмιɴнтʀạcн
. . . "Anh Lưu tai thính vậy?"
Lưu Thiên Bang nói xong,liền thả xuống phía dưới.Nhưng cũng không ngờ,sợi dây từ đầu buộc rất chắc chắn,nhưng sau đó lại bị rách.Kế hoạch coi như thất bại
Không tin,Lưu Thiên Bang lại giựt mạnh sợi dây,nhưng bó lại rất chắc chắn.Lưu Thiên Bang khó hiểu rồi nói :
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Không đúng,nó chắc chắn vậy mà?Làm sao có thể dễ dàng đứt như vậy chứ?
ʟýмιɴнтʀạcн
Đừng cố chấp nữa..
Lưu Thiên Bang không nghe,vẫn tiếp tục lập lại.Lúc này,Thiên Bang giật mình rồi buông sợi dây ra
тιêuɴнấтʙạcн
Có chuyện gì vậy
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Tiểu Bạch.Tôi cảm thấy như có cái gì đó đang nhìn chằm chằm vào tôi.Tôi tiếp tục làm điều này,tôi sẽ...
ʟýмιɴнтʀạcн
Em nói rồi,không nghe
Lưu Thiên Bang không thể làm gì và giúp được những người ở tầng 2,thật sự là một câu chuyện đáng buồn :
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Hừ,giờ thì họ thực sự chỉ có thể nghe theo số phận
Lưu Thiên Bang vừa nói song,liền nhớ đến con quái vật ở bên ngoài luôn ngăn chặn việc truyền thông tin xuống bên dưới liền hỏi :
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Này tiểu Bạch. Cậu nói con quái vật bên ngoài đó là cái gì vậy?
тιêuɴнấтʙạcн
Từ nhật ký có ghi lại.Người đang bà đáng sợ bên ngoài,có liên quan đến bà ngoại của cô bé. Và chắc chắn bố mẹ cô bé cô biết điều gì đó.Nhưng chúng ta không còn biết cụ thể là gì
Tiêu Nhất Bạch vừa nói đến đây, rồi suy nghĩ một hồi và nói tiếp :
тιêuɴнấтʙạcн
Có lẽ sau khi mọi chuyện kết thúc,chúng ta có thể quay lại
тιêuɴнấтʙạcн
Hỏi gã đàn ông mặc vest.Ba ngày sau cái chết
Trong ba ngày này,bọn họ đã ở trong đây ăn uống vệ sinh đều trong phòng.Riêng một mình tôi..Thì chỉ ở một góc,đa số là dành cho ngủ,còn ăn thì vẫn ít như mấy ngày đầu,nhưng ban đêm thì bị quái dí do ra ngoài vứt rác . . .
Xem như là tập thể dục cũng được.Nhưng,cứ mỗi lần vào phòng.Thì bị giáo huấn thôi..
ʟýмιɴнтʀạcн
/Đứng trước cửa sổ nhìn phía dưới/
Đêm nay là ngày cuối cùng,tôi đang chờ hai người Tiêu Nhất Bạch và Lưu Thiên Bang sẵn sàng để đi ra ngoài.Tôi chill thôi
ʟýмιɴнтʀạcн
Này,xe bus lên rồi đó hai người,cần tôi ra ngoài trước không?
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Nhóc đừng có mà làm lều như hai lần trước. Lần này xe buýt đến rồi chúng ta cùng ra
ʟýмιɴнтʀạcн
Anh không thấy bà chủ đứng trước cửa à?
Tôi vừa nói câu này ra.Lưu Thiên Bang bán tính bán nghi nhìn ra cửa.Lập tức thất kinh hãi khi nhìn thấy người phụ nữ áo đỏ liền gấp rút hỏi Tiêu Nhất Bạch:
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Này tiểu Bạch,chúng ta phải làm thế nào để ra ngoài?
тιêuɴнấтʙạcн
Phải nghĩ cách nhanh chóng.Chiếc xe buýt không thể chờ đợi chúng ta quá lâu đâu.
Vừa mở cửa miệng này ra,Tiêu Nhất Bạch liền ngắt lời và nói :
тιêuɴнấтʙạcн
Không cần,tôi tự có cách.
Bà Wang,người giúp việc lâu năm của nhà,và là nhử mồi của con quái vật bên ngoài.Trước đây im lặng bây giờ bà cụ lại mở miệng nói :
ʙàwᴀɴԍ
Các anh hãy đẩy tôi ra ngoài đi.Khi ả ta đang ăn,ả ta không thể làm gì khác đâu
Thấy vẫn chưa được.Bà Wang không an tâm lại nhắc lại lần 2,và giọng điệu khẩn cầu :
ʙàwᴀɴԍ
Đẩy tôi ra ngoài đi,lợi dụng lúc ả ta đang ăn tôi.Các anh mau chạy đi,đừng bao giờ quay lại.
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Làm vậy sao được? Đệt mợ Tiểu Bạch.Anh thật sự đẩy bà lão ra ngoài à
Lưu Thiên Bang một mặt sợ hãi,Thiên Bang vốn chưa bao giờ làm như vậy,nên có biểu cảm như vậy cũng đúng.Khi nhìn thấy Tiêu Nhất Bạch định làm vậy thật Thiên Bang hoàn toàn hoang mang
тιêuɴнấтʙạcн
Đẩy thì ch·ết một người,không đẩy thì ch·ết cả bốn
ʙàwᴀɴԍ
Cậu nói đúng đấy,tôi sẽ không trách các anh. Sống thật sự quá đau khổ với tôi
ʙàwᴀɴԍ
Các anh coi như giúp tôi cho tôi được giải thoát
Lưu Thiên Bang nghe vậy,không biết làm sao.Tôi thấy vậy,liền đứng dậy từ cửa sổ xuống và nói :
ʟýмιɴнтʀạcн
Thiên Bang.Anh không làm được thì để tôi.
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Không được,nhóc còn quá trẻ để làm việc này
Lưu Thiên Bang nghe vậy,kiền muốn ngăn cản lại Lý Minh Trạch không nên bốc đồng,có vẻ Thiên Bang sợ rằng tôi sẽ bị ám ảnh tâm lý khi làm việc này.Tôi thấy vậy lại nói :
ʟýмιɴнтʀạcн
Anh nghĩ tôi là trẻ con?
Lưu Thiên Bang lúc này hoàn toàn im lặng,không biết nói gì thêm mà nhìn hai người.Lòng như đã quyết định
Vừa đẩy bà cụ ra song.Tiêu Nhất Bạch lập tức chạy vào phòng vồ lấy vòng ngọc màu đỏ máu và chạy ra ngoài, Lưu Thiên Bang và Tôi đã chạy ra ngoài từ trước
тιêuɴнấтʙạcн
Ăn đi.Nhanh lên,nhanh lên
Thấy Tiêu Nhất Bạch quay đầu ra đằng sau nhìn,tôi đồng thời cũng vậy mà cảm thán :
ʟýмιɴнтʀạcн
Bà chủ coi bộ đói vậy luôn sao?
Tôi vừa đặt chân lên xe buýt thì nhìn ra đằng sau,Lưu Thiên Bang cũng vậy.Lập tức hoảng hốt mà hét lên :
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Tiểu Bạch,mau.Mau lên! Nó đuổi theo rồi!
Tiêu Nhất Bạch nghe vậy lại càng cố tăng tốc độ tiến lên về phía trước.Đằng sau là quái vật đuổi theo,đằng trước là chiếc xe buýt
Một phát! Thoát trong ngang tấc.Lưu Thiên Bang kéo Tiêu Nhất Bạch vào trong xe,cửa cũng đúng lúc mà đóng lại
ʟýмιɴнтʀạcн
Hai người ổn chứ?
Lưu Thiên Bang và Tiêu Nhất Bạch chảy mồ côi đầm đìa lăn dài xuống tận sàn.Cả hai đều thở không ra hơi khi thoát cái chết trong ngang tấc
Lưu Thiên Bang vừa quay đầu lại nhìn con quái vật đằng sau xe
ʟưᴜᴛʜɪêɴʙᴀɴɢ
Tiểu Bạch,chúng ta đã sống sót phải không?.
Cả hai người,Tiêu Nhất Bạch bà Lưu Thiên Bang không nói gì mà vào ghế ngồi.Tôi thấy vậy cũng không nói gì nữa :
ʟýмιɴнтʀạcн
"Cứ cảm giác bị xa lánh ấy nhỉ? Thôi,không suy nghĩ nữa.Đi ngủ cho nhanh"
Tôi cũng không suy nghĩ gì nữa mà tựa đầu vào ghế.Hai người phía sau thì chắc đang trầm tư suy nghĩ về 5 ngày này.Tôi chắc không thể bắt chuyện được rồi.
тιêuɴнấтʙạcн
Lý Trạch,nhóc dậy đi.Tới nơi rồi
ʟýмιɴнтʀạcн
ừm...Cảm ơn Anh Bạch
Tiêu Nhất Bạch vừa gọi Lưu Thiên Bang người tội nghiệp dậy xong,giờ tiếp tục là Lý Minh Trạch.Tôi hơi ngáp một cái rồi dụi dụi mắt
Thấy tôi đã tỉnh lại.Liền ra ngoài vào khu biệt thự,đi theo sau là tôi và Lưu Thiên Bang.Cừa vào,liền thấy hình dáng của một cậu bé
тιêuɴнấтʙạcн
Sao chỉ có mình nhóc thôi?
Cậu nhóc nghe vậy liền ngẩng đầu lên và nói,tay cầm cây chọc chọc vào lửa :
Đιềɴнuâɴ
À.Ra là các anh à.Lương Nham có việc cần xử lý,ở thế giới trước khi quay lại trở đây
Đιềɴнuâɴ
Bạch Tiêu tiêu đi dẫn người mới đi qua cửa máu.Còn một người nữa đang ở bếp nấu cơm
Tiêu Nhất Bạch nghe vậy,cũng hiểu được tình hình sơ sơ và tiếp tục hỏi :
тιêuɴнấтʙạcн
Chúng tôi có thể quay lại thế giới trước được không?
Đιềɴнuâɴ
Tại sao lại không thể chứ.Có thể đi xe buýt đến đây,tất nhiên cũng có thể đi xe buýt về
Cậu bé liền than vãn về cuộc sống.Có lẽ cậu bé này đã lập đi lập lãi việc này mấy lần rồi,đến mức phải nói câu đó ra :
Đιềɴнuâɴ
Chết tiệt,cứ mỗi lần có người mới tới. Tôi lại giải thích rất nhiều thứ,nói đến mồm khô cổ họng
ʟýмιɴнтʀạcн
"Giống hướng dẫn viên du lịch phết"
Nói song,cậu bé lại đứng lên và khoanh tay nhìn ba người và nói :
Đιềɴнuâɴ
Có điều tệ hại hơn là.Có lúc mới giải thích luật lệ cho họ hôm nay,đến tuần sau họ đã ch·ết rồi
Tiếp tục.Lại quay ngoắt người lại đi thẳng về phía trước tiếp tục nói.Tiện thể hơn thì cậu bé lại đặt ra một câu hỏi :
Đιềɴнuâɴ
Tuy nhiên,ít ra các anh cũng sống sót ra khỏi cánh cửa máu.Có câu hỏi gì muốn hỏi không? Hỏi ngay bây giờ đi.
тιêuɴнấтʙạcн
Cửa máu và Sương mù và là thế nào?
Tiêu Nhất Bạch không kiêng dè gì liền hỏi về những tò mò mà Tiêu Nhất Bạch thấy kì lạ.Cậu bé nghe vậy,liền trả lời một cách lưu loát như đã tường thuật nhiều lần
Đιềɴнuâɴ
Là lời Nguyền,tất cả chúng ta đều bị nguyền rủa.Sương mù là thế giới riêng biệt,tách biệt với thế giới bên ngoài.Chỉ có thể đi xe buýt trong thế giới sương mù,mới có thể ra vào được.
Đιềɴнuâɴ
Và khu biệt thự mà chúng ta đang ở gọi là quỷ xá,trong thế giới sương mù còn nhiều Quỷ Xá giống như thế này
Nói xong,cậu bé lại tiếp tục trả lời câu hỏi thứ hai của Tiêu Nhất Bạch.Tôi cũng thấy tò mò,không biết là cậu nhóc này một ngày phải nói đi nói lại nhiêu lần :
Đιềɴнuâɴ
Tương tự cũng có nhiều cửa máu.Chúng tôi phải định kỳ,đi vào thế giới đằng sau cửa máu,để hoàn thành nhiệm vụ trên cửa máu.Cố gắng sống sót bằng mọi giá
Cậu bé lúc này nhìn lên bước tranh đang còn thiếu mảnh ghép treo trên tường và tiếp tục nói :
Đιềɴнuâɴ
Đồng thời thu thập càng nhiều mảnh ghép càng tốt,khi đủ 12 mảnh ghép.Chúng tôi có thể cầm bức tranh ghép đầy đủ.Lên xe buýt và đến điểm kết thúc của thế giới sương mù.
Nghe vậy,tôi cũng chỉ có thầm cảm khái,không biết tại sao.Tôi lại tưởng tượng ra cậu nhóc này là hướng dẫn viên du lịch :
ʟýмιɴнтʀạcн
"Hơ,giới thiệu nhiều quá đến mức nói lưu loát luôn cơ à.Đúng là hướng dẫn viên du lịch"
Tiêu Nhất Bạch suy nghĩ một hồi,lại tiếp tục hỏi cậu bé :
тιêuɴнấтʙạcн
Vậy ở điểm kết thúc của thế giới sương mù có gì?
Đιềɴнuâɴ
Cái đó thì tôi không biết.Cuối cùng thì chẳng ai trong chúng tôi từng đến nơi đó cả
Cậu bé lại tiếp tục quay người lại bà nhẹ nhàng nhảy lên chiếc ghế sofa và nói,tiện thể cũng xin lỗi vì sự chào đón không tốt này ;
Đιềɴнuâɴ
Ngoài ra,đừng trách chúng tôi vì thái độ lạnh nhạt trước đây.Quá lạnh lùng,dù sao các anh cũng biết
Đιềɴнuâɴ
Trong thế giới này,cái chết là chuyện thường ngày.Nếu hạn thực sự kết bạn với một ai đó.Và người đó chết trong thế giới sau cửa máu.Chắc chắn bạn sẽ rất đau buồn
ʟýмιɴнтʀạcн
"Đau buồn? Hình như trước đây mình cũng từng trải rồi.Nhưng,tại sao lại vậy nhỉ?"
Nghĩ đến đây,tôi cứ cảm giác như chính mình cũng từng trải qua hồi nhỏ thì phải? Nhưng tại sao lại không nhớ nhỉ,ảo giác rồi.
тιêuɴнấтʙạcн
Có phải Quỷ Xá trước đây.
Tiêu Nhất Bạch vừa nói đến đây chưa kịp song,cậu bé liền ngắt lời và nói về lý do bọn họ lại lạnh nhạt như vậy.Đồng thời,Gương mặt cậu bé có chút u buồn khi nhắc tới chuyện này :
Đιềɴнuâɴ
Khoảng nửa tháng trước khi ba người đến.Bạn thân nhất của Lương Nham,đã ch·ết sau Cửa máu
Đιềɴнuâɴ
Và Bạch Tiêu tiêu,bạn thân nhất của chị ta,cũng đã hy sinh theo.Vì vậy thực ra tâm trạng mọi người không tốt lắm
Vừa nói đến đây,cậu nhóc liền không muốn nói nữa rồi vội chuyển chủ đề nói chuyện :
Đιềɴнuâɴ
Thôi xong rồi,sắp ăn cơm rồi đấy.Sau bữa cơm,nếu ba người không muốn ở đây nữa.Có thể ra chờ xe buýt bên ngoài biệt thự
Đιềɴнuâɴ
Một tuần sau,khi đến lúc ba người bước vào cửa máu.Thực hiện nhiệm vụ thứ 2.Xe buýt sẽ đến đón trước..
ʟýмιɴнтʀạcн
"Ở đây ăn cơm một lát rồi về sau cũng được vậy"
Thực ra thì..Lý do mik đăng trễ là :
đang bận vẽ bộ đồ cho nó.Còn hỏi là việc tại sao lại vẽ thì.Bộ đồ đó là của con cưng khác.Là đây này :
Này cx đại trà thuii..Mà xin lũi vì sự chậm trễ nhé hihii.Tối vv
Comments
haruka ↬⚘✧🌹
tôi hơi thắc mắc lý minh trạch là nam hay nữ vậy
2024-08-31
2
1122013
Theo một nghĩa nào đó thì cũng khá vô tâm đấy nhóc ạ! nhưng ko⭐ vì em là hình mẫu lý tưởng của tôi!
2025-01-07
0
1122013
cho tôi xin đi học nghề được ko?
2025-01-07
0