Xung quanh Lăng Dật Phong là vô vàn ánh chờ mong, chờ mong "đại thần" sẽ ngồi cạnh mình.
Lăng Dật Phong
Hừ... (cảm thấy mỉa mai)
Lăng Dật Phong đi một mạch xuống cuối lớp, ngồi vào bàn đơn ngay trên y, vị trí mà không ai muốn ngồi.
Cả lớp, ngay cả Diệp Tử cũng vô cùng bất ngờ. Cậu cũng nhận thấy những ánh mắt chung quanh đang dần dần đổ dồn vào mình nên lại cúi mặt xuống.
Diệp Tử
"Cậu ta... rốt cuộc đang nghĩ gì vậy chứ?"
Giáo viên
À... Ừm... Vậy chúng ta bắt đầu tiết học thôi nhỉ. (có chút bất ngờ những vẫn là mở lời trấn tĩnh lớp học)
Cả lớp thấy vậy cũng bắt đầu quay vào việc của mình, nửa nghe giảng, một số làm việc riêng, một số lại ngủ gật...
Lăng Dật Phong
Này, bạn học, có thể chỉ cho tôi bài hai được không? Tôi học không tốt môn này. (quay xuống nói thầm với cậu)
Diệp Tử
(Bất ngờ, đôi mắt thể hiện sự ngỡ ngàng)
Mặc dù là nói thầm nhưng cả lớp lại không hẹn mà đồng loạt quay xuống nhìn họ.
Diệp Tử
(Cúi mặt xuống như muốn nói rằng bản thân không nghe thấy gì)
Được một lúc, đám đông cũng bắt đầu tản ra.
Lăng Dật Phong
"Cái lớp này... Thật phiền mà."
Lăng Dật Phong
Hửm? (Cảm nhận có ai chọt nhẹ vào lưng nên quay lại)
Diệp Tử
(Hai tay cầm lấy một tờ giấy đưa cho hắn. Cậu vẫn cúi mặt, không dám nhìn thẳng hắn)
Lăng Dật Phong
(Liếc mắt nhìn ngó xung quanh rồi đưa tay nhận lấy tờ giấy) Cảm ơn. (nói thầm cảm ơn và không quên bồi thêm nụ cười)
Lăng Dật Phong
"Cũng được phết." (quay lên)
Lăng Dật Phong
(Mân mê mở tờ đáp án cậu đưa cho, lại nhìn xuống bài tập thứ hai đã giải xong trong vở, khóe miệng vô thức nhếch lên)
...
Cuối giờ.
Diệp Tử
(Bắt đầu cầm chổi dọn dẹp lớp học)
Diệp Tử
A... (đột nhiên bị một lon nước ném trúng đầu, nước ngọt cũng loang ra đầy tóc và chảy xuống mặt mũi, vai áo)
Học sinh cá biệt
1: Chậc, trông kìa, có gì mà khiến Lăng Dật Phong hứng thú vậy ta, ha ha! (khoái chí bỏ đi)
Diệp Tử
(Cúi xuống nhặt lon nước đó lên)
Vừa khi, ba tên học sinh ấy ra đến cửa, liền bị chặn lại bởi một người.
Thiệu Dịch Phàm
Thôi nào, các cậu đừng bắt nạt cậu ấy như vậy chứ. (đăm chiêu nhìn vào trong lớp)
Nam sinh đứng dựa lưng vào tường, tay đút túi quần. Người này gương mặt điển trai, sáng sủa. Khác với Lăng Dật Phong vẻ ngoài có phần lạnh lẽo khiến người ta cảm nhận đây hẳn là người lạnh lùng, nam sinh Thiệu Dịch Phàm này lại có vẻ tươi sáng hơn. Cũng do đó, dù trong hắn có máu lạnh và đạo đức giả thế nào, người ta vẫn lầm tưởng hắn là người ấm áp, dịu dàng.
Học sinh cá biệt
1: Đâu có, đâu có, lớp trưởng hiểu lầm rồi.
Học sinh cá biệt
2: Phải đó, chỉ là chơi đùa thôi mà.
Học sinh cá biệt
3: Với lại ai kìa được Lăng thiếu để ý đến, ai mà bắt nạt được chứ.
Thiệu Dịch Phàm
Tôi nghe hiểu mà, các cậu cứ về đi. (cười cười xua tay)
Học sinh cá biệt
1, 2, 3: Vậy ngày mai gặp cậu. (cùng nhau rời đi)
Thiệu Dịch Phàm
(Ngay khi ba người kia rời đi, nụ cười trên môi dần tắt ngúm)
Thiệu Dịch Phàm
(Nhìn vào bên trong lớp) Hừ... (bỏ đi)
...
Ngoài cổng trường.
Thiệu Dịch Phàm
Ồ, không ngờ tôi ra muộn vậy mà lại gặp được bạn học Lăng.
Thiệu Dịch Phàm
Tôi là Thiệu Dịch Phàm, là lớp trưởng của lớp ta.
Thiệu Dịch Phàm
Chắc không phải bạn học Lăng đang chờ ai đó chứ?
Lăng Dật Phong
...
Thiệu Dịch Phàm
Yên lặng? Đây là bị tôi đoán trúng rồi sao?
Lăng Dật Phong
Đừng nghĩ tôi không quan sát được mấy cái chỉ thị ngầm bẩn thỉu của cậu.
Thiệu Dịch Phàm
Bạn học Lăng, cậu biết thân thế của Diệp Tử thế nào không?
Thiệu Dịch Phàm
Mẹ cậu ta ngủ với ai đó mới sinh ra cậu ta. Sau đó thì bà ấy xách váy chạy theo đại gia, bỏ lại đứa con nghiệt chủng đó, mặc cậu ta thuê một căn nhà cũ nát, làm đủ thứ việc, tiết kiệm đủ đường, để chắp vá tiền trợ cấp ít ỏi. (giọng điệu đầy ác ý)
Lăng Dật Phong
...
Thiệu Dịch Phàm
Lăng thiếu thấy sao? Đừng để vẻ ngoài đó đánh lừa chứ? Vẫn là nên tìm một đối tượng có đẳng cấp một chút, hoặc không thì xuất thân gia giáo một chút, cậu thấy sao?
Lăng Dật Phong
...
Lăng Dật Phong
Trước khi tôi đấm nát mặt cậu thì hãy im đi. (lạnh lẽo)
Comments