Nhắc nhở

Mưa ngoài trời vẫn rả rích, kéo dài lê thê như thể chưa có dấu hiệu dứt. Cơn gió lùa qua khe cửa sổ, mang theo hơi nước ẩm lạnh và mùi đất bốc lên ngai ngái
Trong căn phòng gỗ nhỏ, Lạp Lệ Sa ngồi lặng người trước bàn làm việc, mắt dán chặt vào tấm kính mờ hơi nước
Ngoài cửa sổ, Phác Thái Anh đang đứng đó
Bóng dáng nàng mờ nhạt trong màn mưa, mái tóc dài xõa rũ, nước nhỏ tí tách xuống nền đất. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/cứng đờ cả người, không thở nổi/
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Lệ Sa!!! /đập tay lên vai cô/
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/giật mình/
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
Trời đất, mày sao vậy?
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
Mưa gió cỡ đó, mà mày chảy mồ hôi thấy nóng lạnh vậy Lệ Sa?
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Tao..
Nhưng ngay khi Lệ Sa hướng mắt ra cửa sổ 1 lần nữa, thì bóng dáng của Thái Anh đã biến mất
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
….
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Mấy cái vụ án quỷ quái này làm mày mất ngủ mất ngủ chứ đâu
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Mày coi đặng nghĩ ngơi đồ đi cho khoẻ
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Tao thấy mày dạo này xanh xao như tàu lá chuối vậy đó
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Đổ bệnh rồi nằm liệt giường, không có mần ăn được gì
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Báo hại tao với thằng Hanh nữa à nghen
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
Ừa, con Tú nó nói phải
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
Ở đây, có mình ên mày là sáng suốt nhất
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
Mày hổng tin chuyện tâm linh, chớ tao với nó tin nghe mạy
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
Mà mày coi đó, mấy cái vụ án hỗm rài..làm da gà da trâu tao nổi muốn chết
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
Điều tra cả tháng trời, cuối cùng cấp trên mấy ổng cũng phán ‘tự sát’ hết trơn, không có dấu hiệu gì gọi là bị sát hại cả
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
/chậc lưỡi/
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Mà nói gì nói, tao thấy kỳ lắm
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/nhìn Tú/
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Người chết trong phòng khóa kín, cửa nẻo đâu có ai xâm nhập, đồ đạc y nguyên…
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Mà nạn nhân nào cũng chết với cái mặt trân trối, mắt trợn trắng dã
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Mày có thấy bình thường hông?
Không ai trả lời
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên nặng nề
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/siết nhẹ đầu ngón tay lên mép bàn, đôi mắt sâu hun hút/
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Có một thứ chung giữa tất cả các vụ án
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
…Gì?
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
/nhìn cô/
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/ngẩng lên, chậm rãi trả lời/
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Gương
Không ai nói gì
Chỉ có tiếng mưa vẫn dai dẳng ngoài kia, như tiếng ai đó thì thầm từ cõi xa xăm
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
….
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Gương?
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
/nhíu mài/
Hanh vội vàng lật lại hồ sơ, lần lượt rút ra từng tấm hình chụp hiện trường của các vụ án. Những bức ảnh cũ kỹ, in trên giấy đen trắng, nhưng vẫn không thể che giấu được những chi tiết rợn người
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
Phải rồi
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
Hình chụp hiện trường của 8 cái chết, bên cạnh xác của 8 nạn nhân đều có 1 cái gương
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
/nhìn vào hình ảnh hiện trường/
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/ôm mặt/
Nó giống hệt cái chết của Thái Anh, người Lệ Sa yêu thương nhất từ ba năm trước
Làm sao mà cô quên được
Tiếng sấm ì đùng ngoài trời như vọng lại từ nơi xa xôi, làm rung rinh mấy tấm vách gỗ cũ kỹ của đồn công an xã. Mưa vẫn rơi, từng cơn nặng hạt, quất lên mái tôn thành những tiếng rào rào không dứt
Trong đồn, ba người vẫn ngồi bên bàn gỗ, nét mặt ai cũng nặng trĩu
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
Vụ này không thể nào là tự sát được /nhìn chằm chằm vào đống ảnh rồi lắc đầu/
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Nếu thật sự là tự sát…không lẽ, nguyên cái thị trấn này rủ nhau tự sát chung 1 kiểu?
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
Vụ tự sát này làm tao nhớ lại ba năm trước…
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
…./đau lòng/
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Ê nhưng—
Trí Tú chưa kịp nói gì thì cánh cửa gỗ bỗng bật mở rầm một tiếng
Lạp Chung Thạc
Lạp Chung Thạc
Ây cha!
Một bóng người lầm lũi lao vào, trượt chân trên nền đất ướt, ngã ngửa ra sàn
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/ngước lên/
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Anh hai?
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
/đứng phắt dậy/ Trời đất, ông anh
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Trời mưa mà ông chạy dữ thần vậy
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
/đỡ Chung Thạc lên/ Anh đi đâu mà vô đây giờ này?
Lạp Chung Thạc
Lạp Chung Thạc
/phủi phủi bộ bà ba, gỡ cái nón lá ướt sũng xuống/
Lạp Chung Thạc
Lạp Chung Thạc
Đi kiếm Lệ Sa chớ đâu
Lạp Chung Thạc
Lạp Chung Thạc
Trời rầm mưa lớn vầy, tao sợ nó dề không được
Lạp Chung Thạc
Lạp Chung Thạc
Tao qua đặng đón nó dề nè
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Thiệt tình
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Em lớn rồi chớ còn con nít đâu mà hai lo dữ vậy
Lạp Chung Thạc
Lạp Chung Thạc
Lớn rồi mà cái đầu óc mày hổng lớn theo!
Lạp Chung Thạc
Lạp Chung Thạc
Đường sình trơn trợt, tao sợ mày đi về khuya không thấy đường rồi té lòi họng!
Lạp Chung Thạc
Lạp Chung Thạc
Cái tính mày hời hợt, hậu đậu, tao nói hoài mà mày không có chịu nghe
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
/bật cười/ Tính con Sa vậy đó anh Thạc ơi! Cứng đầu cứng cổ, đâu có ai nói lọt lỗ tai nó đâu
Lạp Chung Thạc
Lạp Chung Thạc
/hừ một tiếng, rồi đột nhiên hướng mắt lên đồng hồ treo tường/
Kim giờ chỉ ngay con số mười một
Lạp Chung Thạc
Lạp Chung Thạc
Mèn ơi
Lạp Chung Thạc
Lạp Chung Thạc
Đã khuya dữ vậy rồi mà ba đứa bây còn chưa chịu dìa!
Lạp Chung Thạc
Lạp Chung Thạc
Bộ tính ngủ luôn ở đây hay gì?
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Đụng tới là cau có, cằn nhằn
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Một ngày thử ăn chay niệm phật đi hai, tích phước cho em gái
Lạp Chung Thạc
Lạp Chung Thạc
hông mày
Lạp Chung Thạc
Lạp Chung Thạc
Rồi xong chưa
Lạp Chung Thạc
Lạp Chung Thạc
Đặng đi dìa
Lạp Chung Thạc
Lạp Chung Thạc
Khuya rồi nghen ba đứa
Chung Thạc với tay lấy chiếc nón lá ướt sũng treo trên vách, đội lên đầu
Kim Thái Hanh bấy giờ mới vươn vai đứng dậy, bước ra ngoài hiên, thử chìa tay ra hứng mưa. Giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ xuống lòng bàn tay, tan nhanh như chưa từng tồn tại
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
Còn lất phất chút à
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
Đi lẹ đi, đặng khỏi bị cảm
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
/chép miệng, đứng dậy kéo ghế ra sau/
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Nãy giờ ngồi còng lưng, chắc tao già thêm năm tuổi
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Rồi, đi thì đi
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
….
Lệ Sa vẫn ngồi yên tại chỗ, mắt nhìn chăm chăm vào cái đống hình chụp hiện trường trên bàn. Trong đầu cô lúc này vẫn còn vương vấn một hình ảnh—đôi mắt Thái Anh ngoài cửa sổ, gương mặt tái nhợt, cái nhìn đăm đăm như muốn nói điều gì đó
Là mưa làm cô hoa mắt?
Hay là…
Kim Thái Hanh
Kim Thái Hanh
Lệ Sa! Lệ Sa ơi, mày ngồi đó chi nữa? Đi dề!
Thái Hanh đứng trước cửa gọi giật, khiến cô giật mình
Lệ Sa thoáng bối rối, nhưng cũng đứng dậy theo
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Tao ra liền
Cả bốn người đội nón lá, bước ra khỏi hiên nhà. Ngoài trời, cơn mưa đã ngớt hẳn, nhưng đường xá vẫn còn nhão nhẹt bùn đất, nước đọng thành từng vũng lớn nhỏ. Gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh lành lạnh pha lẫn mùi đất ẩm ngai ngái
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Trời đất quỷ thần ơi, sình không hà!
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Bước chút là dính chùm một đống sình lên chân!
Trí Tú kêu lên một tiếng, rồi bực dọc xách dép lên, đi chân không trên đường
Lệ Sa cũng nhăn mặt. Bùn lún tới mắt cá, đi một bước là trượt một cái, dép lê thì dính bệt xuống không nhấc lên nổi. Cô thở dài, rồi cũng đành cúi xuống tháo dép, xách lên tay mà lội bộ
Đi trước dẫn đường, Lạp Chung Thạc cầm theo một cái đèn dầu, che khuất một bên bằng tay áo để tránh gió thổi tắt lửa. Ngọn lửa nhỏ lập lòe, ánh sáng vàng vọt chỉ đủ rọi ra một quầng sáng nhỏ, vừa đủ để thấy mặt đường trước mặt
Lạp Chung Thạc
Lạp Chung Thạc
Đi sát vô nè! Tối hù hà, lỡ sẩy chân lọt xuống mương thì đừng có réo tao nha!
Kim Trí Tú
Kim Trí Tú
Biết rồi, ông anh bớt nói giùm cái đi
Lệ Sa bước đi sau cùng, vừa đi vừa có cảm giác nôn nóng kỳ lạ. Cô cứ có cảm giác…phía sau có ai đó
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/quay phắt lại/
Không có gì cả
Chỉ có cánh cửa sổ của đồn công an khẽ rung lên theo cơn gió đêm
Gió lạnh
Một cơn rùng mình vô thức chạy dọc sống lưng cô
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/lắc đầu/
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
….
Lệ Sa vừa bước đi vừa lạc trong suy nghĩ. Cô không để ý tiếng chân của ba người phía trước đã xa dần, cũng không nhận ra mình đã bị tụt lại phía sau một quãng dài
Hơi nước sau mưa làm không khí lạnh lẽo, nhưng trong lòng cô lại có một cảm giác nôn nao khó tả. Những hình ảnh trong hồ sơ vụ án cứ chồng chéo trong đầu, rồi lại xoay về gương mặt người ấy—Phác Thái Anh
Thái Anh đã chết ba năm
Tại sao…những vụ án gần đây lại giống hệt cái chết của cô ấy?
Gió đêm lùa qua làm tà áo bà ba của cô phất nhẹ, mang theo mùi bùn non trộn lẫn hương hoa dại đâu đây
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/khẽ ngước lên/
Phía trước, ánh đèn dầu của Chung Thạc lúc mờ lúc tỏ, lắc lư theo từng bước chân. Bóng dáng ba người họ lập loè trong màn đêm, mỗi lúc một xa hơn
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Chết cha!
Cô bừng tỉnh, vội vàng bước nhanh để đuổi theo—
Nhưng vì không có ánh sáng dẫn đường, chân cô vấp phải một rễ cây nhô lên từ mặt đất
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Ưi—!
Cô ngã sấp xuống nền đất lầy lội. Bùn non bắn lên đầy hai cánh tay
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/chống tay ngồi dậy, đang định đứng lên thì—/
Một luồng ánh sáng nhỏ chợt lấp lánh trong không trung
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/nín thở/
Là đom đóm
Từng con một bay lượn trong màn đêm, phát ra ánh sáng nhấp nháy, lượn vòng quanh cô như thể đang dẫn lối
Một cơn gió nhẹ thoảng qua
Rồi một giọng nói khe khẽ vang lên bên tai
“Lệ Sa…chị cẩn thận…đi đi, em rọi đường cho đi…”
Lệ Sa chết sững. Tim cô dội lên một nhịp mạnh đến mức cả người rung lên
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/ngước mắt nhìn quanh, tim đập thình thịch/
Cô quệt vội bùn đất trên tay, nuốt khan một cái
Giọng nói này…
Lạnh lạnh, xa xăm, mà cũng quen thuộc đến nhói lòng
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Thái Anh!
Cô bật kêu, giọng khàn hẳn đi. Nhưng ngoài tiếng côn trùng rả rích trong đêm, ngoài tiếng gió lùa qua cánh đồng xa, chẳng có ai đáp lại
Lệ Sa cắn chặt môi, nuốt lại hơi thở run rẩy. Cô đưa mắt nhìn những đốm sáng lơ lửng xung quanh—từng con đom đóm lập lòe, chớp tắt như thể đang dẫn lối
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/chậm rãi đứng dậy, lùi một bước/
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Thái Anh..là em hả Thái Anh?
Cô ngước mắt nhìn quanh, đôi tai căng ra để lắng nghe giữa màn đêm tĩnh mịch. Chỉ có tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió thổi hun hút qua những vòm cây, làm xào xạc mấy tàu lá dừa khô. Nhưng cô biết…cô nghe rất rõ giọng nói ấy. Giọng nói đó—âm sắc đó—có lẽ cả đời này cô cũng không thể quên
“Về đi Lệ Sa, kẻo lạnh”
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
….
Những đốm đom đóm lập lòe trong bóng tối, tản mác như một chuỗi ánh sáng mờ ảo, như thể đang vẽ ra một lối đi ngay trước mặt cô
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/xoay người nhìn dáo dác/
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Thái Anh
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Em ở đâu vậy?
Không có ai trả lời. Đêm sâu thẳm như nuốt chửng lấy tất cả
Nhưng cô vẫn cảm nhận được. Một thứ gì đó quen thuộc, gần gũi mà cũng xa vời, như thể chỉ cần bước thêm một bước thôi, cô sẽ chạm vào được
Gió thổi qua đồng cỏ, xào xạc như tiếng thở dài. Đất dưới chân lạnh buốt, đôi chân cô run rẩy mà không biết vì trời đêm hay vì cảm giác trống rỗng trong lòng cô
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Thái Anh..
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Nếu em còn ở đó..thì em hiện ra cho chị thấy em đi
“Lệ Sa có sợ em không?”
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Không sợ!
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Ba năm rồi…chị nhớ em lắm, Thái Anh..
Những lời đó vừa thốt ra, một cơn gió quét ngang, mạnh đến mức làm đám cỏ cao rạp xuống, khiến cô phải nheo mắt lại. Những đốm sáng đom đóm bất ngờ tụ lại, dày đặc hơn, sáng hơn, rồi xoáy thành một vòng tròn trước mặt cô
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/trừng mắt nhìn/
Bóng dáng mờ ảo dần hiện ra giữa ánh sáng yếu ớt ấy
Là Thái Anh
Nàng đứng đó, khoác trên người bộ áo dài trắng cũ, tóc xõa dài, đôi mắt đen sâu hun hút. Nhưng gương mặt cô tái nhợt, như được phủ bởi một lớp sương mỏng
Phác Thái Anh
Phác Thái Anh
Lệ Sa
Giọng nói ấy nhẹ như gió thoảng, nhưng từng âm vang lên lại như bóp nghẹt tim cô
Lệ Sa mở to mắt, cơ thể như đông cứng lại
Cô không kịp suy nghĩ, chỉ biết trái tim mình đang run lên từng cơn, như thể có một bàn tay vô hình siết chặt lấy nó
Cô lao tới, muốn ôm chầm lấy Thái Anh—muốn cảm nhận hơi ấm, muốn biết đây không phải là một cơn mộng mị
Nhưng ngay khoảnh khắc cô sắp chạm vào người trước mặt, một luồng khí lạnh quét ngang
Phác Thái Anh
Phác Thái Anh
Lùi lại!
Bàn tay Thái Anh chỉ khẽ phất một cái, nhưng Lệ Sa lập tức bị đẩy văng ra sau, té nhào xuống nền đất ẩm ướt
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/hoảng hốt ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy bối rối/
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Thái Anh..?
Gió nổi lên mạnh hơn, đám cỏ dại xung quanh cũng run rẩy theo từng cơn gió. Bóng dáng Thái Anh vẫn đứng đó
Phác Thái Anh
Phác Thái Anh
Không phải lúc này
Giọng nói ấy nhẹ bẫng, nhưng lạnh lẽo hơn cả cơn gió khuya
Lệ Sa siết chặt tay, trái tim quặn thắt
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Tại sao vậy?
Thái Anh im lặng một lúc, rồi cuối cùng cất lời
Phác Thái Anh
Phác Thái Anh
Em chết rồi Lệ Sa
Phác Thái Anh
Phác Thái Anh
Em không phải là một vong hồn bình thường
Phác Thái Anh
Phác Thái Anh
Động vào em lúc này…sẽ làm cho dương khí của chị yếu đi
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/nhíu mài/
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Không phải vong hồn bình thường?
Phác Thái Anh
Phác Thái Anh
Có những thứ chị chưa thể biết
Phác Thái Anh
Phác Thái Anh
Nhưng sớm thôi…chị sẽ tự hiểu ra
Gió thổi mạnh hơn. Những đốm sáng lập lòe quanh Thái Anh bắt đầu tản dần, như thể có một lực vô hình kéo nàng đi xa khỏi nơi này
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/hoảng hốt/
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Khoan đã Thái Anh!!!!
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Đừng đi mà!!
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
/vội vã đứng dậy/
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Thái Anh à—
Nhưng chưa kịp dứt lời, thân ảnh Thái Anh đã nhạt dần
Phác Thái Anh
Phác Thái Anh
Lệ Sa…đừng tin ai cả
Lời cuối cùng chỉ còn là một tiếng vọng mơ hồ trong gió
Lệ Sa chồm tới, vươn tay cố nắm bắt lấy Thái Anh nhưng chỉ còn lại khoảng không lạnh ngắt
Vội vội vàng vàng chỉ bắt được không khí nên Lệ Sa như vồ ếch mất thăng bằng, nhào về phía trước, đầu gối đập mạnh xuống nền đất lầy lội. Một cơn đau nhói chạy dọc ống chân, nhưng chẳng đáng gì so với nỗi hụt hẫng trống rỗng đang dâng lên trong lồng ngực
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
…..
Lệ Sa chống tay ngồi dậy, mái tóc rũ xuống, dính bết vào hai bên má. Trái tim cô đập thình thịch, hơi thở hỗn loạn, nhưng trước mặt cô chỉ là bóng tối sâu hun hút, không còn ai ở đó
Cô quỳ giữa cánh đồng ẩm ướt, đưa tay lên, lòng bàn tay vẫn tê tê, như thể vừa chạm vào một làn gió lạnh đến thấu xương
Gió đồng thổi vù vù qua những tán cây, làm ngọn cỏ rạp xuống như một cơn sóng. Đom đóm vẫn lập lòe xa xa, nhưng ánh sáng của chúng không còn dìu dặt nữa, mà le lói mơ hồ như những ánh mắt đang âm thầm dõi theo cô từ trong màn đêm dày đặc
Lạp Lệ Sa
Lạp Lệ Sa
Thái Anh…/rơi nước mắt/
Giọng cô khẽ như hơi thở, lạc đi trong gió
Lệ Sa cúi đầu, đôi vai khẽ rung lên
Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống nền đất sình lầy, hòa vào lớp bùn nhão
Mưa đã ngớt từ lâu, nhưng trong lòng cô, một cơn bão khác vẫn cuồn cuộn không dứt
Ba năm qua, cô đã chờ một lần được thấy nàng. Chờ một lời báo mộng, một dấu hiệu, một thứ gì đó để chứng minh rằng Thái Anh chưa thực sự rời xa cô
Vậy mà đợi mãi, đợi đến khi bản thân cũng gần như quên mất cách khóc, nàng mới xuất hiện
Chỉ trong thoáng chốc
Để rồi lại biến mất, cô còn chưa kịp nói với Thái Anh những gì mình đã chôn giấu suốt ba năm qua
Nàng vừa mới ở đây. Ngay đây
Vậy mà bây giờ, chẳng còn gì cả
Chỉ có một cơn ớn lạnh len lỏi từ xương sống, chầm chậm bò lên gáy, làm cô run bần bật
Hot

Comments

Cam Nhung Dang

Cam Nhung Dang

Hồng trần trên đôi cánh tay 😍😍

2025-04-12

1

b.

b.

Để em lấy củ tỏi nhét dô túi áo cái rồi mình tâm sự nha Chị 😅

2025-03-28

1

nghịch ngu đút c.u vô ổ điện.

nghịch ngu đút c.u vô ổ điện.

tính ra cục dàng của anh J của dth á🥰

2025-04-11

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play