Không lâu sau đó, người của Quan Thượng Phong đã tra xong toàn bộ thông tin của vụ tai nạn. Thư ký Lam Cận đưa tập tài liệu cho anh xem rồi trình bày
– Thưa ngài, đây là toàn bộ thông tin về vụ tai nạn gây ra cái ch.ết của Hạ tiểu thư. Bên trong chiếc xe gây tai nạn có hai người, một người đàn ông đã chết, còn một cô gái đã được đưa đến đây cấp cứu và qua khỏi, hiện tại đang được chăm sóc đặc biệt.
Quan Thượng Phong siết chặt tay khiến mấy tờ giấy trên tay nhàu đi một nửa. Anh nhìn kĩ tấm ảnh của hai người được điều tra. Lâm Bạch, Lâm Ngọc Diệp ! Hai người này chính là kẻ đã cướp mất mạng sống của Hạ Băng. Anh đã nhớ mặt hai người rồi. Tại sao cô gái kia lại may mắn thoát khỏi cái chết mà người yêu và con của anh lại đen đủi như vậy? Nếu không có hai người bọn họ thì chẳng phải Hạ Băng đã bình an ở bên anh rồi sao? Càng nghĩ anh lại càng thấy không cam lòng. Anh xoay người bước vào phòng phẫu thuật lần nữa, đưa cho Hạ Cẩm Bình những tờ giấy hơi nhàu
– Bác, đây là thông tin. Con sẽ thu xếp xử lý một cách nhanh nhất.
– Thượng Phong, con cứ để đó. Chuyện này bác sẽ đích thân ra tay để trả thù cho Băng Băng.
Quan Thượng Phong vốn muốn nói gì đó, nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của ông nên anh quyết định im lặng gật đầu. Anh bước đến bên xác của Hạ Băng một lần nữa, ngắm nhìn, vuốt ve khuôn mặt cô một lần cuối
– Băng Băng, em và con sang bên đó hãy sống thật tốt. Anh mong kiếp sau chúng ta có thể nên duyên vợ chồng.
Câu nói này phát ra từ miệng một tổng tài băng lãnh, thâm hiểm đủ để thấy rằng anh yêu cô gái kia đến mức nào.
Hạ lão gia cũng không nhìn nữa. Ông lạnh mặt đi ra bên ngoài, sai người đi xử lý chuyện gì đó nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, cuối cùng mới nhấn mạnh lại một câu
– Phải khiến cả gia đình đó sống khó khăn trên cái thành phố H này.
– Đã rõ thưa giám đốc.
Người kia lập tức chạy đi.
Trời bên ngoài vẫn mưa không ngớt, trời càng tối mưa càng nặng hạt. Tâm trạng ai nấy của hai gia đình đều nặng nề, mang đầy đau buồn và u ám.
Sáng hôm sau, tang lễ của Hạ Băng được tổ chức rất long trọng. Trời tuy đã tạnh mưa nhưng vẫn khá âm u như thể tiếc thương cho số phận cô gái. Quan Thượng Phong lạnh lùng đứng trước chiếc quan tài của Hạ Băng, chăm chú nhìn cô lần cuối, khẽ đặt một bông hoa cúc trắng vào trong đó rồi để người đóng quan tài lại. Chiếc quan tài được từ từ được đưa xuống chiếc hố đã đào sẵn. Mỗi lần lấp đất cũng giống như lưỡi dao cứa vào trái tim anh khiến anh đau xót. Đôi mắt anh lạnh lùng, sâu thẳm, nhìn vào thật sự không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Tang lễ hoàn tất, anh trở về tập đoàn Quan Thị, xem xét gì đó rồi nói với Lam Cận
– Hạ gia làm gì thì âm thầm giúp một tay.
– Vâng.
Tang lễ của con trai nhà họ Lâm cũng được tổ chức cùng ngày hôm đó, tuy nhiên lại là ở một khu nghĩa trang khác và được tổ chức rất đơn giản, chỉ một vài người đến dự. Cả nhà họ Lâm đau buồn trở về bệnh viện.
Vài ngày sau đó, cô gái may mắn kia cuối cùng cũng đã tỉnh lại, người nhà ai nấy đều hết sức vui mừng. Mẹ cô hạnh phúc ôm chầm lấy cô
– Tiểu Diệp, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi.
Cô cảm thấy cổ họng khô khan, đau rát, khó khăn mở miệng
– M... mẹ... anh con đâu?
– Anh con... đã mất rồi...– Bà không nén được nước mắt mà trả lời cô.
Tin này như sét đánh ngang tai. Anh cô thật sự đã bỏ cô mà đi rồi sao? Nước mắt cô rơi xuống. Chỉ là khoảnh khắc đau buồn này không kéo dài được bao lâu, cửa phòng bệnh có tiếng gõ cửa. Mẹ cô vội nói
– Lâm Ngọc Sơn, ông ra xem là ai gõ cửa.
Ông từ từ bước ra, mở cửa ra đã gặp hai viên cảnh sát đứng đối diện
– Cho hỏi đây có phải là phòng bệnh của cô Lâm Ngọc Diệp không?
– Dạ... đúng. Hai vị đến đây có chuyện gì sao? – Cảnh sát đến đột ngột thế này khiến ba Diệp cũng phải giật mình.
– Chúng tôi là người đến từ đồn cảnh sát thành phố H. Trước hết chúng tôi xin chia buồn cùng gia đình. Ngoài ra chúng tôi còn đến để điều tra thêm về vụ tai nạn xảy ra vào ngày xx.
– Mời hai vị vào bên trong.
Hai viên cảnh sát lịch sự cúi người chào rồi mới bước vào. Thấy cô gái đang nửa ngồi nửa nằm trên giường, hai người cũng không vòng vo mà vào thẳng vấn đề
– Đây chắc hẳn là cô Lâm Ngọc Diệp?
– Đúng vậy ạ.
– Chúng tôi đến đồn công an thành phố H, phụ trách điều tra vụ tai nạn xe do anh Lâm Bạch điều khiển. Chúng tôi đã điều tra được một số chi tiết quan trọng, rất mong cô và gia đình cùng hợp tác để việc điều ra được thuận lợi, sự việc nhanh chóng được làm rõ. Hôm nay chúng tôi đến để thông báo với gia đình về kết quả điều tra hiện tại và xác nhận lại một vài chi tiết.
– Các anh đã điều tra được gì rồi ạ?
Ngọc Diệp hơi kích động. Người công an nhìn cô một cái rồi mới nhìn vào tờ giấy trên tay
– Vào ngày xảy ra tai nạn, tức ngày dd/mm/yyyy cô và anh Lâm có cùng nhau sử dụng rượu bia hoặc chất chứa cồn khác không?
– Hôm đó tôi và anh trai không hề uống rượu bia.
– Chúng tôi đã điều tra được trên vô lăng không chỉ có dấu vân tay của anh Lâm mà còn có dấu tay của cô. Hơn nữa khi tiến hành xét nghiệm máu, các bác sĩ đã phát hiện trong máu anh Lâm có một lượng cồn khá lớn. Chúng tôi cũng đã có kết quả xét nghiệm máu của cô vào ngày tai nạn, trong máu của cô cũng có một lượng cồn lớn. Từ đây chúng tôi tạm thời kết luận rằng hai người uống rượu bia lái xe gây tai nạn.
Lâm Ngọc Diệp không chấp nhận được. Rõ ràng hôm đó cô chỉ đi nhờ cùng anh trai để ngắm nhìn thành phố, tại sao lại thành uống rượu bia gây tai nạn rồi? Còn có dấu vân tay của cô trên vô lăng? Hôm đó cô cũng chưa hề đụng vào vô lăng? Ý họ là hai anh em cô uống rượu, chơi đùa giành giật chiếc vô lăng nên mới gây ra tai nạn ư? Hoàn toàn không có ! Rõ ràng là bọn họ đang nói sai mà.
– Đó là những gì mà chúng tôi tạm thời điều tra được. Hiện tại bên phía gia đình của nạn nhân đã làm đơn kiện cô và anh Lâm, chúng tôi sẽ cố hết sức để làm rõ vụ tai nạn lần này...
– Nhưng rõ ràng tôi và anh trai bị oan, hôm đó chiếc xe bị hư phanh, tôi và anh trai cũng không hề uống rượu bia. – Cô một mực phủ nhận, thái độ còn mang theo chút hoang mang, không chấp nhận kết quả điều tra.
– Chúng tôi chỉ làm đúng theo quy trình và bằng chứng thu thập được, cô đừng kích động. Do vấn đề sức khỏe nên chúng tôi sẽ triệu tập cô đến đồn cảnh sát vào lần sau để lấy lời khai chi tiết hơn. Hôm nay cảm ơn gia đình đã phối hợp, chúng tôi xin phép.
Bọn họ lại cúi chào lần nữa rồi mới rời đi, dáng vẻ rất chuyên nghiệp.
Tâm trạng của cả gia đình bỗng trở nên suy sụp hẳn. Ba cô đến vỗ về
– Không sao, nhất định họ sẽ điều tra rõ ràng. Ba tin hai đứa.
Ba người một nhà ôm lấy nhau, âm thầm khóc.
....
– Chuyện sao rồi?
Hạ Cẩm Bình đang nói chuyện với thư kí của ông ta. Người thư kí liền cung kính trả lời
– Thưa giám đốc, tôi đã mua chuộc lại cán bộ cấp cao của cục cảnh sát thành phố, sửa đổi bằng chứng ở hiện trường lại. Hiện giờ người có lợi là bên chúng ta.
– Được, cứ tiếp tục đi. Sau khi tống được đứa con gái đó vào tù thì tiếp theo sẽ đến gia đình nó. Dám khiến con gái ta mất đi sinh mạng, các người phải sống không bằng chết.
Câu nói khiến người thư kí đứng cách ông ta khoảng 2 mét cũng cảm thấy lạnh người.
Updated 37 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Sợ thật, cái gì gọi là công lý, cái gì gọi là công bằng cũng không bằng có tiền có quyền có thế. Chỉ cần là điều họ muốn thì họ sẽ đổi trắng thay đen một cách ngoạn mục. Không cần biết người khác đúng sai ra sao, cũng không cần biết người khác phải rơi vào tình cảnh nào, chỉ cần họ đạt được điều mà họ muốn thì họ sẽ làm
2024-10-12
8
Thương Nguyễn 💕💞
Người ta có tiến có quyền thị đúng cũng thành sai mà không có tội cũng thành tội nặng thôi
2024-07-25
3
Baby
mất do tai nạn chứ ai muốn, mà dồn ngta vào đường cùng vậy. Ông già vô lí. có ăn có học mà vậy đó
2024-07-25
3