CHƯƠNG 3

Ở biệt thư riêng, Quan Thượng Phong cũng đang nghe thư kí báo cáo về hành động của Hạ Cẩm Bình. Trên tay anh chỉ cầm ly rượu vang khẽ lắc lư, cả người lười biếng dựa vào ghê sofa. Anh dường như không để tâm đến mấy lời thư kí nói, chỉ hỏi lại một câu

   – Hạ Cẩm Bình làm những gì rồi?

   – Thưa ngài, Hạ lão gia đã bắt đầu mua chuộc cán bộ cấp cao của sở cảnh sát, thay đổi chứng cứ ở hiện trường rồi.

   – Nhớ âm thầm giúp đỡ, nhưng đừng để ông ta biết.

   – Vâng, tôi biết rồi.

Thư kí Lam Cận lui ra ngoài. Quan Thượng Phong từ tốn thưởng thức ly rượu. Anh muốn giúp đỡ Hạ Cẩm Bình một tay bởi vì anh biết Hạ gia không phải là một gia tộc lớn, sức ảnh hưởng chỉ bé tẻo teo, mấy ông cán bộ cấp cao gần như có thể bỏ qua. Một phần cũng bởi vì, anh muốn trả thù cho Hạ Băng và đứa con chưa thành hình của mình.

...

Lại thêm vài ngày nữa trôi qua, sức khỏe của Ngọc Diệp cũng khá hơn rất nhiều. Mấy ngày gần đây cảnh sát cũng thường xuyên lui tới để báo cáo kết quả điều tra, một phần nữa là vì họ sợ cô sẽ chạy mất. Ngọc Diệp ngày ngày ở trong phòng bệnh không chịu ra ngoài. Cô chỉ chìm trong sự đau buồn và nỗi nhớ anh trai. Nghĩ đến khoảnh khắc anh trai ôm cô vào lòng để bảo vệ thì nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống. Bỗng nhiên mẹ cô bước vào

    – Tiểu Diệp, sao con lại khóc nữa rồi?

Nhìn thấy mẹ cô vội vàng lấy tay lau nước mắt.

    – Không có ạ, con chỉ bị bụi rơi vào mắt thôi.

    – Con xem kìa, còn nói dối mẹ nữa. Đừng khóc nữa, mẹ biết con rất đau buồn, cả gia đình chúng ta cũng vậy. Nhưng con không thể chìm đắm trong đau khổ mãi được. Hiện tại con phải cố gắng hồi phục sức khỏe. Nếu anh trai trên thiên đường thấy con như vậy nó sẽ đau lòng lắm.

    – Vâng, con biết rồi.

Mẹ cô nói đúng. Cô không thể tiếp tục đau buồn như vậy. Là anh trai đã cứu cô, chính anh đã giữ cho cô sinh mạng nhỏ bé này, vậy nên cô phải sống thật tốt để anh cô yên tâm, và cô cũng sẽ... sống luôn cả phần của anh trai nữa. Mẹ cô hài lòng, dịu dàng xoa đầu. Bà lấy từ trong chiếc túi ra một chiếc hộp giữ nhiệt

    – Mẹ có nấu một chút cháo gà, con ăn đi. Ăn xong còn uống thuốc nữa. – Vừa nói bà vừa múc cháo ra bát.

    – Vâng.

Ngọc Diệp ngoan ngoãn nhận lấy bát cháo từ mẹ, từ từ ăn. Nhưng ăn được vài miếng bỗng cô dừng lại

    – Mẹ ơi, con thấy hiện tại con cũng khỏe hơn rồi. Ở đây nhiều con cũng không thoải mái lắm, hay ngày mai mẹ cho con xuất viện nhé!?

    – Như vậy cũng được. Ngày mai mẹ đến đón con. Ăn cháo đi.

 Cô mỉm cười đáp lại rồi tiếp tục ăn cháo. Thực ra thì cô cảm thấy ở đây rất tốn kém, gia đình cô cũng không phải danh môn vọng tộc gì nên cô muốn tự về nhà nghỉ ngơi để tiết kiệm tiền cho gia đình.

    Ngày hôm sau, khoảng 10 giờ sáng mẹ cô đã xin nghỉ làm một ngày để đến làm thủ tục xuất viện cho cô. Bà nhìn tờ hóa đơn thanh toán viện phí mà khẽ thở dài. Đúng là bệnh viện hàng đầu thành phố có khác, tiền viện phí đắt thật! Ngọc Diệp chỉ nằm lại hơn một tuần mà đã tiêu hết một nửa số tiền trong nhà rồi. Lòng bà cảm thấy chua xót. Nhưng rất nhanh bà đã lấy lại dáng vẻ hiền hậu mà đi đến chỗ con gái đang ngồi đợi.

    – Xong rồi, chúng ta đi về thôi.

    – Vâng. À đúng rồi, chúng ta có thể tiện đi đón Hân Hân luôn được không ạ? Mấy ngày không gặp con thật sự rất nhớ em ấy.

    – Được thôi, vậy đi qua trường chúng ta sẽ chờ đón con bé.

Đi ra khỏi bệnh viện, mẹ cô vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi đi đến trường nơi Ngọc Hân đang học để đợi đón cô bé. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Ngọc Diệp vẫn ngắm nhìn khung cảnh của thành phố nhưng chẳng còn thích thú như trước nữa. Chẳng mấy chốc đã đến trường Ngọc Hân theo học, hai mẹ con xuống xe đợi trước cổng trường.

Ngọc Diệp rất vui vẻ, cô nở một nụ cười tươi tắn, sáng chói. Nụ cười của cô đẹp đến mức làn gió cũng ưu ái mà thổi mái tóc cô bay nhẹ, ánh nắng cũng dịu dàng đáp lên khuôn mặt trong sáng, thanh thuần. Lúc cô đang không để ý thì có một chiếc xe ô tô sang trọng chạy ngang qua. Người trong xe không ai khác chính là Quan Thượng Phong. Anh ta vô tình đi qua đây để rồi nhìn thấy nụ cười xinh đẹp đó của Ngọc Diệp. Anh nhớ rõ khuôn mặt đó chứ ! Nụ cười của Ngọc Diệp có thể khiến người ta chìm đắm, si mê. Thế nhưng trái lại với người khác, anh ta không si mê nụ cười ấy mà lại cảm thấy cực kì hận. Người con gái anh ta yêu và đứa con của anh ta thì không may bị tử thần cướp đi, nhưng tại sao cô lại có thể may mắn ngồi ở đấy như vậy? Quan Thượng Phong âm thầm ghi nhớ lấy nụ cười ấy rồi khẽ nở một nụ cười quỷ dị khiến người ta cảm thấy lo sợ.

Ngọc Diệp vẫn vui vẻ ngồi đợi em gái tan học. Nhưng cô không hề hay biết rằng, có lẽ hôm nay sẽ là ngày vui vẻ cuối cùng năm 18 tuổi của cô.

Chờ một lúc lâu thì Ngọc Hân cũng tan học. Cô bé đi ra ngoài, nhìn thấy mẹ và chị gái thì vui mừng chạy đến. Cô bé ôm chặt lấy Ngọc Diệp

   – Chị, em nhớ chị quá. Chị thấy khỏe hơn chưa?

   – Chị khỏe hơn rồi. Chúng ta về nhà thôi.

   – Vâng. À đúng rồi, ngày mai em sẽ xin cô nghỉ lớp học thêm để ở nhà chơi cùng chị.

   – Sao có thể như vậy được chứ. Em vẫn phải đi học. – Ngọc Diệp không đồng ý với ý kiến của em gái.

   – Không sao đâu ạ. Kiến thức em cũng nắm chắc rồi. Hơn nữa em cũng muốn nghỉ hè... Được không mẹ?

Ngọc Hân dùng đôi mắt long lanh làm nũng với mẹ. Bà cũng không nỡ từ chối

    – Được. Vậy mai mẹ sẽ nói với cô giáo của con một tiếng.

    – Tuyệt vời ! – Ngọc Hân đầy vui mừng.

Ngọc Diệp đầy cưng chiều xoa đầu em gái. Mẹ Lâm cũng cười vui vẻ. Sau biến cố gia đình lại được ở bên nhau rồi. Nhưng bà cũng quên mất rằng nhà họ Hạ đã khởi kiện con gái của bà rồi.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Sắp có biến lớn tới với Ngọc Diệp rồi đây. Tội cho nhà họ Lâm, mất con trai và giờ con gái cũng sắp chịu khổ nữa/Speechless/

2024-10-12

6

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Nụ cười cuối cùng của năm 18 tươi 🥲🥲🥲

2024-07-25

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play