Chương 2: Thói quen hàng tuần

Sau hôm nhanh trí xin số điện thoại của em, tôi đã dần nhắn tin tiếp cận em. Em vẫn như vậy, vẫn dịu dàng, ân cần nhưng tôi vẫn cảm nhận được chút gì đó rất xã giao từ em. Nhắn tin với em nhiều hơn, tôi dần biết nhiều thứ hơn về em. Em thích ăn gì, uống gì, đi chơi ở đâu, cuộc sống hàng ngày của em thế nào, tôi dường như đều nắm rõ. Thời gian biểu của tôi khá phức tạp. Đơn giản vì chúng tôi là lính nghĩa vụ quân đội, không đi gác thì cũng phải đi sinh hoạt, đi tập,… đến giấc ngủ còn chẳng tròn . Bởi vậy khi nhắn tin hay nói chuyện với em, tôi luôn là người phải cắt ngang vì lịch trình đột xuất. Những lần như thế chỉ càng làm tôi áy náy, khó xử hơn với em. Nhưng bằng một cách nào đó, tôi thấy em chẳng giận cũng chẳng hờn trách gì tôi. Tôi hy vọng em thể hiện chút gì đó yêu thương hay khó chịu với tôi nhưng hoàn toàn chẳng có gì .

Lịch gác của tôi khá cố định nên tôi thường xuyên được đứng gác cổng. Có thể nói đứng ở cổng tuy vất vả hơn nhưng lại được giao lưu, nhìn ngắm đường phố có xe cộ đi lại. Ngày nào cũng vậy tôi lại thêm một chút hy vọng được gặp em, được nhìn thấy em trên con phố nhỏ này. Cứ những lần tôi suy nghĩ mông lung như vậy tôi lại thấy bóng dáng người con gái nhỏ quen thuộc đang dạo bước nhẹ tênh trên mặt đất lướt qua mắt tôi. Lúc nào cũng vậy, hàng tuần em sẽ lại đi trên con phố này vài ba lần như một thói quen. Mỗi lần như thế em lại vẫy tay chào kèm theo đó là một nụ cưới rạng rỡ, tươi mới dành cho anh em chúng tôi. Những người anh em đều biết rất rõ em đi qua con phố này thường xuyên nên hay trêu chọc tôi ra bắt chuyện với em. Nhưng tôi nào dám chứ, em mang cái vẻ mong manh tới mức tôi không dám làm em tổn thương hay suy nghĩ dù chỉ một chút. Điều tôi không thể phủ nhận rằng tôi đã không ít lần bất giác nhìn về phía đối diện, nơi tôi từng nhìn thấy em. Sâu thẳm trong suy nghĩ của tôi, tôi có thể nhận thức được việc gì nên và không nên. Nhưng chẳng biết vì lẽ gì tôi lại không ngăn được những suy nghĩ xa vời về em.

Một ngày như bao ngày bình thường khác, khi tôi đang trong trạng thái thoải mái nhất đứng gác, bỗng có một nhân vật có tài (cụ thể là tài lanh) vỗ nhẹ vào lưng tôi, mặc dù không nhẹ là mấy. Nó nở nụ cười khích tướng :

- Nay không xin được số em nào, buồn nhỉ?

Thằng này nó ngáo theo mùa ấy mà. Lâu lâu nó mới ngáo một lần, bốn mùa một năm. Tôi nên thông cảm cho nó:

- Xin một em thôi. Nhiều quá người ta tưởng chạy KPI .

Tôi quá mệt mỏi để trả lời câu hỏi như người trên mới xuống hay người mới đẻ hôm qua nó. Nhưng bạn yêu của tôi không hề hiểu điều đó:

- Mê rồi chứ gì? Tưởng bạn tôi thế nào mới gặp một lần đã đảo mắt chờ người ta rồi.

Tới đi, tới nữa đi, sắp ngầu rồi đó. Sao bạn cứ làm khó tôi vậy nhỉ?

- Tao may mắn được thần tình yêu bắn thôi chứ gì đâu.

- Được cái cũng được bắn chứ có thằng nào đó đếch được chọn.

Thay vì đứng gác mệt, tôi nói chuyện với bạn tôi còn mệt gấp vạn. Sau câu bói của tôi, nó đá cho tôi nụ cười khinh khỉnh rồi bước đi. Nhờ nó bỏ đi mà tôi có cơ hội được chữa lành bằng một chú bé đáng yêu hơn mang tên Nguyễn Mạnh Cường:

- Này, mày nghĩ cô bé hôm qua có quay lại đây không?

Thực tình tôi hỏi cũng chỉ để có thêm hy vọng chứ tôi biết đến hay không là quyết định ở em. Nhưng có vẻ cậu nhóc không biết mùi tình yêu này ngây thơ quá đáng nên đã giương đôi mắt lấp lánh màu xám nhìn tôi rồi nhẹ nhàng đáp lại:

- Em nghĩ là có vì cô bé cũng hay đi qua đây, có thể anh không biết.

Tôi có thể tin thằng nhóc này nhưng tôi không thể hoàn toàn chắc chắn được. Đối với đôi mắt đeo kính lúp của tôi mà còn chẳng thấy em, sao tôi tin tưởng nó hết lòng:

- Vậy thì khi nào em ấy đi qua em báo anh một tiếng nhé. Cảm ơn em trai yêu của anh.

Nếu như là người thường, họ sẽ hiểu ngay điều tôi đề cập tới nhưng cậu bé này thì ngược lại. Nó giương đôi mặt long lanh màu cà phê lên nhìn tôi rồi tò mò:

- Báo anh để làm gì ạ? Anh với em ấy có việc gì ạ?

Nó ngây thơ hơn tôi nghĩ rất rất nhiều. Chẳng phải tự nhiên tôi lại cảm giác lo sợ nó bị lừa lúc nào không hay. Tôi thực tình đã bất lực với sự vô tri của thằng nhóc nên hờ hững đáp lại:

- Không có gì nhưng em cứ báo anh . Có mấy việc quan trọng ấy mà.

Tôi mong thằng bé sẽ chán nản mà chấp thuận với tôi thay vì hỏi 7 7 49 câu hỏi làm tôi váng cả đầu không biết trả lời thế nào. Nó chỉ đưa đôi mắt nhìn tôi, hàng mi rung nhẹ cho thấy sự ngoan ngoãn, nghe lời của cậu nhóc. Tuy nhiên có vẻ lời thằng bé Mạnh Cường đã đúng. Tôi thấy em hay dạo bước trên con phố đó, lặp đi lặp lại. Bởi lẽ đó mà tôi được gặp em thường xuyên hơn để tôi được nhìn ngắm vẻ đẹp và con người ấy.

Hot

Comments

Yoh Asakura

Yoh Asakura

Các nhân vật rất thú vị và đáng yêu, tôi thích cả nhân vật phụ 😁❤️

2024-07-28

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play