Chương 1: Đi học muộn

*Bịch*

Tôi phủi tay, nhặt cặp sách dưới đất lên rồi đi thẳng vào lớp.

Không suôn sẻ, tôi bị liên đội trưởng bắt được. Kết tội đi học muộn và yêu cầu lên phòng hội đồng viết kiểm điểm.

Không buông xuôi, tôi không thể để công sức leo tường của mình thành cái kết như thế được. Đã không đi cổng chính thì cũng nên có một cái kết viên mãn an ủi bàn tay đang đau rát do leo tưởng của tôi chứ.

Tôi thu ánh mắt, nhìn gần hơn và đáng thương hơn, tôi khoanh tay xin lỗi anh trai trước mặt.

"Anh gì ơi! Cho em xin lỗi, em không viết bản kiểm điểm được đâu!"

"Bé không biết viết hả? Anh ngồi canh bé, anh hướng dẫn cho." Anh trai nhướng mày, nhất quyết không tha.

"Vâng ạ! Em chưa viết bản kiểm điểm bao giờ cả, với cả hôm nay là buổi đầu tiên, anh tha cho em đi! Em hứa không có lần sau đâu ạ." Tôi nhìn anh với ánh mắt đáng thương, một kẻ hèn sắp khóc tới nơi liệu anh có thương mà bỏ qua không?

Anh phì cười, xoa đầu tôi trả lời: "Con gái nhà ai mà yêu thế, anh cũng muốn tha chứ nhưng luật là luật, em đi muộn thì phải bị phạt thôi! Dù là lần đầu tiên thì cũng vẫn tính phạt, lần sau nhớ không đi muộn nữa nhé!"

Sau đó, anh vẫy tay gọi một chị gái đang đi kiểm tra tác phong các lớp đến. Giao tôi lại cho chị, dặn dò thật kĩ. Đại khái là tội của tôi phải xử thẳng tay, không được tha.

"Con bé đáng yêu thế mà không nương tay à?" Chị gái vui tính đùa với liên đội trưởng.

Hai người cứ vui đi, nỗi buồn để tôi nhận lấy. Tôi hiểu chuyện, chỉ hỏi lại chị một câu sau khi anh trai khó tính kia rời đi: "Em phải viết bản kiểm điểm thật hả chị? Sao phạt nặng thế ạ?"

"Bình thường là ông cụ non kia bắt đứng trước cờ hối lỗi 15 phút mới được vào lớp cơ! Mà không hiểu sao hôm nay dễ tính, em là trường hợp phạt nhẹ nhất rồi, đừng đòi hỏi nữa." Chị gái xinh đẹp vén tóc mái gọn sang một bên, trả lời tôi.

"Mà em xin kiểu gì mà khéo thế? Làm Đinh Thế Khôi giảm phạt luôn cơ đấy." Chị bỗng nhiên hỏi làm tôi không biết phải trả lời thế nào.

"Em.. Em, em xin như bình thường bị công an bắt thôi chị."

"Thế làm sao mà đi muộn thế?"

"Em ngủ quên."

"Mấy bé lớp 10 giờ hư hết rồi! Một tuần vừa rồi chị bắt phạt toàn học sinh khối 10 các em đi muộn với lý do ối dồi ôi thôi đấy. Sau hôm nay viết bản kiểm điểm xong về lớp nhắc nhở các bạn giúp chị đừng đi học muộn nữa, khổ bọn chị lắm đấy."

"Bị bắt phạt thì bọn em mới là người khổ chứ ạ?" Tôi thắc mắc hỏi lại chị.

Chị xinh đẹp đột nhiên im lặng, hình như tôi vừa nói gì đó không phải. Chị ấp úng trả lời lại: "Ờ.. Thì có vài bạn là người quen, chị cũng ngại phạt."

Ra là vậy!

"Nhưng mà chị ơi, chị đừng phạt em viết bản kiểm điểm chị nhé! Em đang giữ thành tích, giờ mà viết bản kiểm điểm thì nó cứ sao ấy chị ạ." Tôi không từ bỏ, tiếp tục xin tha tội.

"Thế em tên gì?"

"Nghiêm Vũ Hoàng Châu Anh ạ!"

"Nghiêm Anh? Viết có một bản thôi mà, không sao đâu, không ai lại phê vào học bạ một buổi đi muộn cả." Chị xoa vai tôi an ủi, nhưng chị nào biết hôm nay mà viết nữa là lần thứ 5.

"Lần thứ 5 chị ạ!"

Chị xinh đẹp lại im lặng, chị không biết nói thêm gì với trường hợp của tôi à?

"Bé gọi lớp trưởng của bé ra đây, chị nói chuyện với bạn ý rồi xem xét tha cho."

Yes!

Vậy là bước một thành công. Giờ gọi Khánh Nguyễn ra nói chuyện thì 100% được tẩy trắng.

"Vâng ạ! Chị chờ em một lúc."

Tôi vui vẻ cười tít mắt. Lấy điện thoại nhắn tin cho Khánh.

[Khánh yêu ơi?]

Khánh ơi rep đi! Nhanh lên, nhanh lên tôi cần cậu.

[Lại làm sao? Biết giờ là giờ nào rồi không mà còn chưa vào lớp?]

[Ra sân trường đón tớ đi mà!]

[Đừng bảo cái con bé tí tẹo bị bắt dưới sân trường là mày đấy nhé.]

[Vâng thưa Khánh! Là tớ.]

Không thấy Khánh trả lời tin nhắn nữa. Thay vào đó là hành động rất nhanh của cậu.

Nguyễn Nhật Khánh chạy như bay từ nhà S xuống sân trường. Đứng trước mặt tôi, cậu thở hồng hộc như đứt hơi.

"Cảm ơn Khánh!"

"Con lợn, mày đi muộn hơi nhiều đấy." Khánh bất mãn, liếc mắt nhìn tôi đầy thù ghét, ngỡ như tôi vừa cướp đi thứ gì rất quan trọng của cậu vậy.

"Tí nữa tao nói chuyện với mày sau." Khánh để tôi đứng bơ vơ ở đó rồi đi đến phía chị gái xinh đẹp kia nói chuyện.

Tôi ngu ngơ đứng ấy không hiểu hai người họ nói gì về mình. Khánh có nói xấu tôi không? Chắc không đâu, cậu ta là con trai, tôi đi muộn làm phiền có một chút cũng sẽ không lèm bèm kể xấu tôi với người khác đâu phải không? Tôi tự nhủ thế, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm.

Tôi áp sát mục tiêu, đứng ngay sau Khánh Nguyễn mà nghe ngóng tình hình. Dù sao thì tôi và Khánh cũng không quá thân thiết, tôi cũng nên cảnh giác với tên trai đẹp xấu tính này chứ nhỉ. Đề phòng Khánh Nguyễn có lỡ miệng nói gì bất lợi cho bản thân tôi sẽ cãi ngay. Tôi theo đuổi hình tượng hoàn hảo trong mắt mọi người mà, không thể để người ta mất thiện cảm về mình được.

"Lớp em tuần này đi muộn nhiều lắm đấy! Em có thật sự là quản lý lớp nghiêm túc không?" Chị xinh đẹp nhìn vào khuôn mặt đẹp như tượng tạc của Khánh mà mắng.

Tôi nghĩ chị đang cố gắng hoàn thành công việc của mình trước thử thách khó là mĩ nam đẹp trai Khánh Nguyễn. Tôi thấy chị gồng lắm, chắc chị đang cố để không bị nhan sắc của lớp trưởng Nguyễn Nhật Khánh mê hoặc.

"Em xin lỗi gái đẹp nhiều, chị đừng cáu! Chị bỏ qua cho lớp lần này nhé! Tuần này bọn em bị trừ điểm thi đua nhiều lắm rồi. Chị mà liệt tên con bé này vào sổ nữa là em bị thầy chủ nhiệm mắng đấy." Khánh Nhìn vào mặt người đối diện, cậu tha thiết xin chị tha tội cho tôi. "Chị không cần thương hại Nghiêm Anh làm gì cả! Chị thương Khánh Nguyễn đi! Nhé!"

Khánh chơi bài này thì thật khó quá, tôi mà là chị gái kia thì sẽ chẳng ngại gì gạch lỗi, tẩy trắng cho lớp bạn. Đấy là do Khánh mê hoặc chứ không phải do người bị bắt phạt là tôi nên mới như vậy đâu.

"Thầy khó tính lắm à?"

"Vâng!" Khánh chuyển hướng, cậu nhìn vào bàn tay chị xinh đẹp, nắm tay chị rồi tha thiết, văn vở. "Chị gạch lỗi cho Nghiêm Anh giúp em nhé!"

Chị xinh đẹp có vẻ siêu lòng nhưng vẫn phân vân, lưỡng lự. Khánh Nguyễn làm việc rất nhanh gọn, cậu không thích cái kiểu lề mề, mưa dầm thấm lâu. Cậu lấy quyển sổ trong tay chị xinh đẹp rồi viết cái gì đó vào cuối trang. Xong việc lại gửi lại chị.

Tôi tò mò, có kiễng chân lên ngó nhưng không thấy gì, chắc do chiều cao của tôi so với Khánh thì hơi kiêm tốn.

"Thùy Linh suy nghĩ đi, sắp vào lớp rồi, em phải mang con quỷ này vào lớp thôi! Có gì thay đổi thì liên hệ với em nhé." Khánh Nguyễn mỉm cười với chị rồi kéo tay tôi rời đi.

Tôi không dám nói gì, dù sao thì người ta cũng vừa cứu tôi một mạng.

"Tao bán thân vì mày đấy, con lợn này! Lần sau mà đi muộn nữa là tao kệ đấy, đừng có gọi tao." Khánh cáu, nhưng mà cậu ta vẫn phải giúp tôi vì điểm thi đua của lớp thôi.

Nói đúng hơn là Khánh bán thân vì cả lớp. Lớp tôi có lợi thế là Nguyễn Nhật Khánh rất được lòng các chị khối trên nên thoải mái phạm lỗi mà không sợ viết bản kiểm điểm.

"Vừa nãy mày viết gì cho chị Linh đấy? Mà sao mày biết tên người ta thế?" Tôi ngơ ngác hỏi nó, tôi tò mò là thật mà. Tôi cũng muốn biết đầu đuôi, dù sao thì tôi cũng là mấu chốt của vấn đề.

Khánh không nghĩ nhiều, cậu trả lời ngay: "Số điện thoại của tao. Còn vụ tên thì tao nhìn thẻ học sinh của chị ấy."

Tôi tiếp tục hỏi: "Mọi lần mày xin tha cho bọn tao toàn dùng cách này à? Chỉ cần cho người ta số điện thoại là xong à?"

"Ừ."

Khánh trả lời nhạt nhẽo.

"Nhưng còn phải tùy vào vẻ bề ngoài của mày nữa đấy." Khánh thêm.

À! Mấu chốt không phải là cho người ta thông tin liên lạc mà là dùng vẻ bề ngoài để đánh đổi. Khánh thật là tâm cơ.

Vào lớp, mấy đứa bạn nhìn tôi với ánh mắt dò xét. Nhiều đứa tự hỏi sao tôi có thể đi học muộn với tần số dày đặc và đều đặn tới vậy. Nhưng mà đến cả bản thân tôi còn không thể biết thì chúng nó sao hiểu được. Chắc là do bản thân tôi, hoặc do mắt tôi dạo này có vấn đề nhìn đồng hồ chậc lất, chẳng đúng tí nào.

"Nghiêm Anh cuối giờ ở lại dọn dẹp lớp học nhé." Khánh để các bạn ổn định lại chỗ ngồi mới lên tiếng.

Nói là Khánh đứng ra xin tha lỗi cho bọn tôi đó thôi nhưng cậu ta cũng đanh đá lắm chứ. Các chị lớp trên không phạt kiểm điểm thì về lớp cậu ta cũng phạt bù. Nhưng thôi không sao, miễn là không phải viết kiểm điểm là bản thân tôi biết ơn cậu ta lắm rồi.

Biết thân biết phận, tôi nhi nhí trả lời Khánh: "Vâng thưa Nguyễn Nhật Khánh."

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play