Chương 2: Số điện thoại của bé, anh phạt thì liên hệ vào đây!

Chạy nhanh ra khỏi lớp sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, tôi khoác tay Minh Trần tìm thú vui ngoài cái lớp này.

À! Giới thiệu một chút, Trần Bình Minh là bạn thân học cùng tôi từ năm trung học, lên đến cấp ba, chúng tôi vẫn may mắn được đồng hành cùng nhau. Minh Trần là đứa bạn khiến tôi tự hào nhất, đơn giản vì bạn ấy giỏi, bạn ấy đẹp và quan trọng hơn cả, bạn ấy giàu. Gia đình Minh Trần khá đồ sộ với đống tài sản kếch xù mà sau này sẽ thuộc về cô con gái duy nhất là cậu đây.

Bình Minh vỗ nhẹ lên trán tôi trách yêu: "Mày ấy! Suốt ngày đi muộn thôi, báo hại lớp trưởng xinh yêu của chị hơi nhiều đấy."

Nói thật thì tôi biết Minh thích anh lớp trưởng khó tính, đẹp trai Khánh Nguyễn. Tôi không bất ngờ vì điều ấy, dù sao thì con gái trong trường đa số đều u mê Nguyễn Nhật Khánh mà.

Tôi cười trừ: "Hứa không có lần sau..."

"5 lần hứa thì 5 lần bị bắt phạt lỗi đi học muộn, chịu thôi! Chẳng tin nổi Châu Anh đâu." - Minh Trần đáp ngay, trước khi tôi diễn nôm ý định mà bản thân đang nghĩ tới.

"Sao Minh Trần không tin tao? Tao là bạn của Bình Minh mà, trông khó tin vậy thôi nhưng cũng đáng tin cậy lắm chứ." - Tôi phụng phịu với bạn thân, bắt buộc cậu ta phải thoại "tao tin mày!" tôi mới thôi.

"Thôi được, không vờn qua lại với mày nữa! Tin được chưa." - Minh Trần mặt chán nản, kiểu này là tin cho qua chuyện.

Nhưng Minh Trần đã có ý muốn như thế thì tôi cũng chẳng cà nhây. Tôi dứt việc "có nên tin hay không tin Châu Anh" ở đấy.

Tôi và Bình Minh ngồi ở ghế đá dưới một gốc cây to trong trường, đoạn tôi thấy anh trai liên đội trưởng buổi sáng bắt phạt tôi đi ra từ phòng hội đồng. Lại có chuyện gì thế nhỉ?

Tính tò mò của tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn khi tôi thấy bóng dáng mấy thằng con trai khối mình trong phòng ấy. Không phải học sinh cùng lớp với mình, tôi cũng không hẳn là không quan tâm. Tôi chỉ tò mò rằng chúng nó mắc lỗi gì và mắc như thế nào mà bị phạt nặng như vậy. Nghe ngóng một lúc thì tôi biết được hình thức phạt. Anh ta khó tính, anh ta phạt viết bản tường trình dựa vào ấy anh sẽ báo cáo thầy cô chủ nhiệm và yêu cầu hạ hạnh kiểm, bắt đứng trước cờ không cho quay lại lớp cho đến khi có người nhận sai, cuối giờ còn phải ở lại dọn vệ sinh toàn trường. Thật kinh khủng, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi anh giao tôi cho chị xinh đẹp sáng nay xử lý. Tôi thì có Khánh Nguyễn, nên tôi được tẩy trắng. Dù đi muộn 5 buổi một tuần thì tên tôi cũng chẳng bao giờ xuất hiện trong "sổ tử".

Vì liên quan đến việc hạ hạnh kiểm nên anh làm mọi thứ rất căng thẳng, tôi và Minh Trần ngồi một góc hóng thôi mà cảm thấy áp lực giúp mấy thằng con trai trong kia.

"Liên đội trưởng trường mình phạt dạng tay quá! Anh ấy phạt nặng kinh khủng, không biết bọn kia là lỗi gì nhỉ?" - Bình Minh rướn người nhìn vào bên trong phòng hội đồng mở toang cửa mà tìm kiếm lời giải đáp.

"Anh ấy còn phạt con gái chẳng thương thì con trai như lũ kia đã là gì." - Tôi nhớ lại chuyện buổi sáng, có chút bất mãn lên tiếng.

"Anh Khôi có phạt con gái đâu! Anh ấy chưa phạt con gái bao giờ cả, anh chỉ bắt lỗi rồi để quyền quyết cho mấy chị cùng lớp thôi. Mày bị anh phạt à?" - Bình Minh quay sang tôi, trong mắt con bé ánh lên rõ ràng sự tò mò pha vào thắc mắc, hiển hiện thêm chút bất ngờ.

"Không! Anh ấy bắt lỗi tao rồi giao cho các chị phạt, nhưng các chị nhẹ tay để Khánh Nguyễn dễ dàng tẩy trắng cho tao." - Tôi lắc đầu phủ nhận.

Nhắc đến Khánh, Bình Minh lại có cớ để trách móc tôi: "Mày sử dụng Khánh của tao hơi nhiều đấy nhé! Mày cứ đi học muộn như thế Khánh nào mà cứu nổi mày mãi."

"Tao biết rồi mà, hứa không đi học muộn nữa." - Tôi chỉ tay lên trời, hứa hẹn với Minh Trần bằng cả tính mạng.

Đoạn, tôi nghe tiếng lớp trưởng khó ưa gọi tên mình: "Nghiêm Châu Anh!"

Tôi theo quán tính quay lại, nheo mắt nhìn Khánh, chờ cậu nói tiếp.

"Mày chưa lấy sổ đầu bài! Thầy Đạt chưa kí tiết hôm nay đấy, liệu mà đi xin chữ kí của thầy về cho tao." - Khánh nói một tràng.

"Biết rồi." - Tôi có phần không can tâm trả lời Khánh.

Thế rồi Khánh cùng đám con trai cùng lớp bỏ đi. Tôi chẳng hiểu lớp có biết bao nhiêu là người tại sao lại là tôi chịu trách nhiệm lấy và cất sổ đầu bài của lớp? Thừa biết chẳng mấy khi tôi chịu đi học sớm, thế mà Nguyễn Nhật Khánh vẫn cố chấp, phải đẩy việc này cho tôi bằng được mới chịu.

"Ghét thật! Biết thừa tao đi học chẳng sớm sủa gì rồi mà vẫn đẩy việc cho tao." - Tôi rì rầm trong miệng, chủ ý muốn Minh Trần ngồi cạnh có thể nghe và đồng cảm với tôi.

Nhưng tôi nhầm, Minh Trần bênh crush của nó: "Thì Khánh cũng chỉ muốn mày có trách nhiệm với lớp, cải thiện thời gian sinh hoạt, đi học đúng giờ hơn thôi mà!"

Đúng là thích rồi thì cái gì cũng có thể nói được. Không phủ nhận được những gì Bình Minh nói, thật thì tôi cũng thấy nó khá hợp lý. Sự bất mãn trong tâm cũng vơi đi một chút, nhưng vẫn không cam tâm với vai trò và sứ mệnh của bản thân được lớp trưởng giao cho.

Tôi đi đến phòng hội đồng, ngó đầu vào bên trong. Rất đông người bên trong lại toàn nam nên tôi hơi ngại. Trước đó tôi có rủ cả Minh Trần đi cùng nhưng con bé không nghe, nó bảo rén anh liên đội trưởng kia lắm nên chẳng muốn đụng mặt. Thế là tôi lê thân đến đây một mình.

"Bé tìm gì à?" - Anh quay lại nhìn tôi, hỏi.

Tôi rón rén, e thẹn đi vào bên trong. Thẳng tiến đi đến lấy quyển sổ đầu bài rồi chạy nhanh ra ngoài. Tôi không dám liếc nhìn xung quanh, cũng không tiện để tâm đến ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình. Đột nhiên, tôi cảm thấy cơ thể thật khó di chuyển, khấu áo của tôi không cần thận vướng vào tay liên đội trưởng - Đinh Thế Khôi.

"Bây giờ mới lấy sổ đầu bài?"

Anh hỏi, nghiêng đầu hướng mắt nhìn vào quyển sổ đầu bài trên tay tôi. Tôi cảm thấy hơi run, có khi nào anh lại bắt tôi viết kiểm điểm rồi phát hiện ra sáng nay tôi "lại" tẩy trắng không?

"Em.. Em quên ạ!"

"Quên?" - Anh cau mày, mắt không buông tha tôi. Tôi chú ý đến đôi mắt nâu cà phê của anh, hình ảnh tôi cầm quyển sổ đầu bài hiện rõ ràng.

"Viết kiểm điểm cho nhớ nhé!" - Anh đe doạ tôi.

Nói chuyện với anh thật đau tim, anh làm tim tôi cứ loạn nhịp, đập lung tung. Tôi sợ bản thân sẽ chết vì suy tim ngày đẹp trời nào chẳng hay nên cố hạn chế chạm mặt anh lắm rồi, thế mà hôm nay gặp tới hai lần. Đúng là duyên chó cắn.

"Anh lần nào bắt lỗi cũng bắt người ta viết bản kiểm điểm thế. Anh không còn hình thức phạt nào khác à?" - Tôi gồng mình rướn người lên cho "cao gần bằng" anh để dễ nói chuyện.

Mấy thằng con trai đang viết phạt phải dừng lại hóng hớt chuyện xảy ra giữa tôi và anh, chúng nó không dám lên tiếng nhưng nhìn mặt đứa nào đứa nấy cũng trầm trồ. Kiểu cũng muốn "ồ" nhưng chúa sơn lâm không cho.

Anh không vừa, anh yêu cầu: "Thế Châu Anh viết cho anh một bản kiểm điểm nhé!"

"Em có làm gì sai đâu mà anh bắt em viết bản kiểm điểm?" - Tôi phủ nhận mọi sai lầm trong chốc lát.

"Em lấy sổ đầu bài muộn, em đi học muộn 5 buổi trong tuần này nhưng anh kiểm tra sổ thì không thấy tên, chắc lại có bàn tay của lớp trưởng Nhật Khánh nhúng vào phải không?" - Anh biết hết.

"Anh biết hết ạ!" - Tôi cúi mặt, hạ giọng, đến mặt anh cũng không dám nhìn nữa.

"Thế đã đủ lý do để Châu Anh phải viết kiểm điểm cho anh chưa?"

"Rồi ạ." - Tôi phải nhận sai rồi, lần này anh bắt tận tay và chính tay anh phạt, tôi không chạy được nữa rồi.

"Giấy bút kia, viết nhanh rồi anh cho về lớp."

Vâng!

Tôi im lặng, tôi hèn, tôi ngồi một góc. Tôi không muốn thế này đâu. Nhớ lại hành động của Khánh thường làm khi tẩy trắng, giải cứu tôi khỏi những hình phạt của các anh chị trực tuần. Tôi gan dạ thử một lần xem sao.

Tôi viết nhanh vào tờ giấy anh đưa:

0962***425 - số điện thoại của bé, anh phạt thì liên hệ vào đây.

Tôi đánh liều đấy chứ, ngồi đắn đo một lúc tôi mới dám đi đến đưa cho anh. Lại còn mạnh dạng kéo cổ áo anh, nói thầm:

"Cuối tuần bé yêu có rảnh không? Em đưa bé đi chơi!"

Xong tôi chạy luôn ra ngoài cùng quyển sổ đầu bài. Thế là tôi thành công thoát khỏi bản kiểm điểm và Đinh Thế Khôi.

Tôi vừa đi đến chỗ Bình Minh đã vội nghĩ lại hành động ngu ngốc của bản thân vừa rồi. Rồi anh sẽ nghĩ về tôi thế nào? Tôi làm thế anh có khó chịu không?

Thật lố bịch mà!

"Mày lấy sổ đầu bài thôi mà lâu thế?" - Bình Minh quát vào mặt tôi thật lớn, tôi mới thoát khỏi những suy nghĩ còn lắng lại trong đầu.

"Không.." - Tôi ngẩn ngơ trả lời con bé

Bình Minh che miệng cười, con bé nhìn tôi với một ánh mắt khác: "Mày trúng tiếng sét ái tình của anh đẹp trai nào trong đấy rồi à?"

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play