Như ánh bình minh.

"Chị Tư, sắp sang năm mới rồi, ba em nói muốn chị tết Tây sang nhà ăn bữa cơm. Hôm đó ba em được nghỉ."

Trịnh Ngọc Hà vừa nói vừa hất nhẹ mái tóc lượn sóng màu nâu đỏ thời thượng của mình: "Anh Phong cũng đến nữa. Hai người trước đây là bạn học mà phải không?"

Trịnh Mộ Tư ở đối diện vẫn điềm tĩnh như không.

Dù sao cũng đã trải qua bao nhiêu lâu, cô đã có thể ngồi trước mặt cô em họ đã ngang nhiên cướp bạn trai của mình mà chẳng hề chột dạ với một thái độ dửng dưng rồi. Chung quy ra cũng không phải do em họ cô bất nghĩa, mà là do tên đàn ông kia không kiên định, đứng núi này trông núi nọ thôi.

Ít ra Trịnh Ngọc Hà không biết chị họ cùng bạn trai của mình đã từng là người yêu. Tên đàn ông kia cho rằng cô câm thì cũng không thể tiết lộ chuyện này cho Trịnh Ngọc Hà biết. Mà không, chắc hắn tự tin cho rằng người như cô sẽ im lặng ngậm bồ hòn.

Cũng phải, cô quả thật là không có nói ra. Bởi vì so với đoạn tình cảm ngỡ như đẹp đẽ, là món quà ông trời ban cho đứa trẻ mồ côi còn khiếm khuyết như cô cũng không bằng tình thân. Tại sao cô phải vì anh ta mà tạo nên xích mích giữa những người thân đối với cô là đặc biệt trân quý, cần phải gìn giữ cẩn thận chứ.

Nên sau khi Trịnh Ngọc Hà nói xong cô liền lắc đầu.

Cô từ chối không phải vì tên đàn ông kia sẽ tới, mà là cô không muốn nhìn thấy gia đình cậu đoàn viên.

Lại nói, năm cô mười tuổi cô được một đôi vợ chồng không có con nhận nuôi. Đôi vợ chồng này vô cùng yêu thương cô, xem cô như con gái ruột, mặc dù họ chẳng giàu có gì. Chỉ là hạnh phúc chẳng tày gang, họ chỉ nuôi được cô đến nay mười sáu tuổi vì bất ngờ bị tai nạn giao thông chết cả hai người. Ba mẹ của Trịnh Ngọc Hà là em trai của cha mẹ nuôi cô. Mặc dù sao khi hai người mất họ vẫn đối với cô vô cùng chiếu cố, nhưng chung quy ra cô không phải ruột rà gì với họ, cứ luôn cảm thấy có khoảng cách.

Mỗi lần nhìn họ đoàn tụ cô lại nhớ cha mẹ nuôi, cho nên cô kháng cự đến nhà họ, dù họ vẫn luôn nhiệt tình mời.

Mấy năm nay cô đã từ chối không ít lần, cho nên cho dù cô không nói gì Trịnh Ngọc Hà cũng hiểu.

"Thôi được, em sẽ nói với ba. Dù sao cũng chỉ là tết Tây. Tết Ta chị tới là được rồi."

Trịnh Ngọc Hà nói xong thì đứng dậy, giống như không có kiên nhẫn để nói chuyện với một người câm như cô mà phẩy tay: "Giờ em có hẹn với bạn đi dạo phố rồi. Em đi đây."

Cô nàng cũng không nhìn cái gật đầu của cô đã xách túi chạy khỏi quán.

Trịnh Mộ Tư không những không ca thán mà còn thở phào nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm vì Trịnh Ngọc Hà đi rồi.

Cô vừa nghĩ vừa cầm ly nước mình gọi ra mà chưa uống đổi sang một cái bàn khác bên trong quán cafe mà cô đang ngồi, nơi cô đã hẹn gặp mặt người độc giả giới tính nam trên mạng kia.

Đúng vậy, hôm nay là ngày cô hẹn với Lenard. Mà Trịnh Ngọc Hà là vô tình nhìn thấy cô mà ghé vào, cô không hề hẹn cô nàng.

Cũng may cô đến sớm... Cũng may Trịnh Ngọc Hà đi trước khi Lenard đến...

Trịnh Mộ Tư không khỏi ghé đầu trên cánh tay, trườn dài trên bàn đưa mắt ảm đạm nhìn đường phố bên ngoài bức tường bằng kính trong suốt mà vô thức cười mỉa mai chính mình.

Cô đã hai mươi bốn tuổi rồi, cũng đã kinh qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống khắt nghiệt, vậy mà đứng trước sự rung động với một mối tình trên mạng lại hồi hộp đến mức đến sớm ba tiếng đồng hồ. Lúc cô quen Lê Thiếu Phong cũng không thấy cô có tâm tình thế này... Có lẽ cô thật sự chẳng phải thích gì Lê Thiếu Phong cho nên mới có thể nhanh chóng thoát ra từ sự phản bội của gã. Mà hồi xưa sao cô lại quen Lê Thiếu Phong nhỉ... Trịnh Mộ Tư tự hỏi tự cười một mình rồi tự lắc đầu bỏ qua. Dù sao cũng đã kết thúc, cô bận tâm chuyện này chi. Nhất định là do Trịnh Ngọc Hà nhắc đến...

Ít ra thì đến sớm cũng có cái lợi. Cô cảm thấy mình đã dần dần bình tĩnh lại từ trong hồi hộp.

Có lẽ có thể dễ dàng đối mặt với mọi tình huống không mong muốn đi.

Nhưng cô nghĩ sai rồi.

Cô vẫn là một thiếu nữ thiếu thốn tình yêu nồng nhiệt còn từng bị phản bội, suốt ngày phong bế bản thân trong một không gian lặng lẽ. Bỗng nhiên đối mặt với ánh sáng như muốn chói mù mắt mình, cô vẫn là căng thẳng đến mức tay chân không biết đặt đâu mới đúng.

"Xin chào, Mộ Tư."

Hot

Comments

Phạm Nhung

Phạm Nhung

nếu đó gđ ruột thịt thì mới cảm thấy thoải mái dc, còn đây chắc c sợ mình gây phiền phức cho họ, thương c quá

2024-08-25

1

Phạm Nhung

Phạm Nhung

à ko biết à, cho e rút lại cmt trên😊

2024-08-25

1

Phạm Nhung

Phạm Nhung

1 phần do tên tra thúi cũng 1 phần bà e họ này cố tình cướp bồ của c nữa🤨

2024-08-25

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play