Chúng Ta Không Phải Anh Em.
C2.THẾ GIỚI MỚI II
____________________________________
Nguyễn Hoàng Trung
Đây là...phòng mình?
...
Xin chào, rất vui khi được gặp cậu ở đây.
Nguyễn Hoàng Trung
Ai đang nói vậy?
...
Tôi là cậu, cậu là tôi,có điều tôi thấy cậu nhưng cậu không thấy tôi.
Nguyễn Hoàng Trung
Nhà mình chẳng lẽ bị ma ám rồi?
...
Đây không phải nhà cậu,mà là giấc mơ của cậu.
Nguyễn Hoàng Trung
*Đúng rồi mình đang ở phòng bệnh thì đầu vô cùng đau,sau đó...là ở đây.
...
Tôi đã quá chán nản cái thế giới này rồi,tặng cho cậu đó.
Nguyễn Hoàng Trung
Hả?Vậy...là như thế nào?
...
Cậu vốn đã chết ở một thế giới khác,cùng lúc tôi đang tự sát.Một người muốn sống nhưng không thể, trùng hợp một người lại muốn tìm cái chết.
...
Vậy thì đổi cho nhau đi, sống mà không có được thứ mình muốn, rồi phải nghe sai bảo của kẻ khác thật sự quá nhàm chán rồi...
|cười lớn|
Nguyễn Hoàng Trung
Cái quái gì đây chứ..
...
Rồi dần dần cậu sẽ hiểu thôi, thời gian của tôi không có nhiều,chỉ nói cho cậu chút chuyện đó thôi.Đến giờ tôi phải đi đầu thai tới kiếp mới tươi đẹp hơn rồi.
Nguyễn Hoàng Trung
Này! Tôi vẫn còn-...aaa
Cơn đau đầu lại tới,anh mơ màng ngã khụy xuống, một lần nữa mất ý thức.
Tiếng nước nhỏ văng vẳng bên tai
Nguyễn Hoàng Trung
|mở mắt|
Bác sĩ Trần
Tỉnh rồi?Cậu thấy trong người thế nào?
Nguyễn Hoàng Trung
Ừm...ổn
Bác sĩ Trần
Y tá đang chuẩn bị thuốc với đồ ăn khác,mong cậu mau chóng khỏi, chiều mai liền có thể xuất viện.
Nguyễn Hoàng Trung
Cảm ơn bác sĩ.
Nguyễn Hoàng Trung
*Tại sao lại không muốn sống chứ...
Nguyễn Hoàng Trung
Em lại tới rồi?Tập đoàn-...
Nguyễn Thế Minh
|giữ tóc anh|
Nguyễn Thế Minh
Sao? Muốn rời bệnh viện sớm à, yên tâm những ngày yên ổn này không có nhiều đâu.
Nguyễn Thế Minh
|nắm tóc anh ra sau|
Nguyễn Hoàng Trung
*Đau...em ấy bị sao vậy chứ..
Nguyễn Thế Minh
Đừng có nghĩ bố mẹ giữ anh lại thì tôi không thể làm gì, tôi sẽ cho anh thử cái cảm giác sống không bằng chết.
Nguyễn Hoàng Trung
*Đây thực sự là đi ngược với cái thế giới trước kia của mình rồi.
Nguyễn Thế Minh
Cũng chỉ là một con chó, không vừa ý chủ đương nhiên phải chịu phạt,đúng không?
Nguyễn Thế Minh
|nhíu mày|
Hắn thả tay đang nắm tóc anh,đưa tay tới bóp miệng anh xoay về trước mặt
Nguyễn Hoàng Trung
|cau mày|
Hắn lấy giấy ra lau tay,anh nhìn hành động đấy của hắn lại càng nhíu chặt mày lại.
Nguyễn Thế Minh
📞"Biết rồi"
Hắn nhận được cuộc gọi,nhanh chóng rời đi, trước khi đi vẫn lạnh mặt,cau mày nhìn anh một cái.
Nguyễn Hoàng Trung
*Hình như mình biết tại sao chàng trai trong mộng kia không muốn sống rồi...
|nói nhỏ|
Nguyễn Hoàng Trung
*Chịu đựng tên này mấy chục năm,quả là ấn tượng.
Nguyễn Hoàng Trung
*Cuối cùng cũng được xuất viện,căn nhà này đúng là y như thế giới của mình...chỉ là con người thì không giống nữa.
Anh đứng nhìn căn nhà to lớn trước mắt,trong người chạy đến những cảm giác khó tả nổi.
Nguyễn Hoàng Trung
|đi vào nhà|
Quản gia
Cậu cả, để tôi cầm đồ giúp cậu.
Người làm
Cậu cả
|hơi cúi người|
Nguyễn Hoàng Trung
*Sao lại nhiều người làm thế này...đã vậy còn rất quy củ...
Quản gia
Các cô chuẩn bị đồ ăn mau lên, sắp tới giờ cơm tối rồi, cậu hai hôm nay về sớm đấy!
Mấy người làm nhanh chóng vào bếp,bận bịu với công việc.
Nguyễn Hoàng Trung
Không...
Anh quay người đi lên lầu
Quản gia mang đồ của anh đi theo phía sau.
Nguyễn Hoàng Trung
*Mai sẽ phải tới công ty,nếu chỉ thay đổi mấy cái như tính cách của mọi người vậy thì chức vụ của mình vẫn như cũ nhỉ...
Nguyễn Hoàng Trung
*Biết sẽ có ngày này thì ở thế giới kia mình nhận luôn chức gì đấy lớn lớn, hồi đó lười làm nên chỉ nhận chức trưởng phòng Marketing... thằng em trai làm giám đốc điều hành,kiểu này xong tôi rồi
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
Quản gia
Cậu cả,đã tắm xong chưa?Mau xuống nhà chuẩn bị ăn tối ạ.
Nguyễn Hoàng Trung
Ừ ừ, tôi xuống ngay
Nghe tiếng bước chân rời đi,anh cũng đặt khăn tắm xuống bàn,chậm bước ra khỏi phòng.
Nguyễn Hoàng Trung
|xuống lầu|
Nguyễn Hoàng Trung
Có vẻ công việc của em không bận rộn lắm.
Nguyễn Thế Minh
|nhếch môi|
Nguyễn Thế Minh
Rất bận, không phải hồi trước anh trai rất muốn cái ghế giám đốc của tôi sao?Giờ còn muốn không?
Nguyễn Hoàng Trung
*Cái chó má,rõ ràng ông đây lười làm,sao lại có chuyện đổi sang ông đây thèm khát cái chức danh đấy chứ?
Nguyễn Hoàng Trung
Làm gì có chuyện đó.
Nguyễn Hoàng Trung
|kéo ghế ngồi|
Nguyễn Thế Minh
Mang chút nước cho cậu cả đi,dù gì cũng mới xuất viện mà.
Quản gia
|nhìn người làm bên cạnh|
Rất nhanh người làm đã mang một ly nước ép tới.
Nguyễn Thế Minh
Được rồi,dùng bữa thôi.
Hắn bắt đầu nhấc đũa ăn,anh cũng dần thả lỏng gắp vài đũa ăn.
Thế quái nào,khi ăn trúng miếng thịt bò anh cảm giác miệng như muốn cháy vậy,cay.
Nguyễn Hoàng Trung
*Cay chết mình rồi.
Tiện tay anh với ly nước bên cạnh.
Nguyễn Hoàng Trung
|uống một hơi xuống|
Nguyễn Thế Minh
|cười nhếch|
Anh tiếp tục ăn uống bình thường, một lúc sau đột nhiên cảm thấy điều gì đó không đúng trong người...
Nguyễn Hoàng Trung
|nhìn người làm|
Các người bỏ gì vào đồ ăn?|gằn giọng|
Quản gia
Đồ ăn?Rõ ràng tôi canh chừng từng bước sao có thể...
Nguyễn Thế Minh
Yo,sao thế?
Nguyễn Thế Minh
Nước cam của anh không ngon hả?Hay để em kêu người chuẩn bị ly khác?
Nguyễn Hoàng Trung
Là mày...
|nói nhỏ|
Nguyễn Thế Minh
Gì chứ?Em thấy anh thích nước cam nhất mà?
Anh nhanh chóng đứng dậy,chạy lên phòng.
Anh nhanh chóng lục lọi trong ngắn kéo tìm thuốc dị ứng của bản thân.
Nguyễn Hoàng Trung
*Chết tiệt,sao cái bệnh dị ứng bột bắp này vẫn bám tới đây vậy?
Nguyễn Hoàng Trung
Chắc chắn là thằng nhãi kia lại động chạm gì tới ly nước đấy rồi
____________________________________
Comments