Buổi tối ở Hồ Nam, trăng sáng ngời như dát bạc, những dải ánh sáng mỏng manh chiếu xuống mặt hồ lấp lánh, phản chiếu hình ảnh lung linh như trong một bức tranh thủy mặc.
Tiếng xe cộ ồn ào, những âm thanh náo nhiệt của thành phố vẫn vang lên không ngớt, nhưng dường như chúng chỉ là những âm vọng xa xăm trong không gian yên tĩnh của căn phòng.
Thiếu niên ngồi lặng lẽ bên bàn học, ánh đèn dịu nhẹ bao trùm lên gương mặt thanh tú và đôi mắt trầm ngâm đầy suy tư. Vẻ đẹp của cậu tựa như một tấm ngọc sáng lấp lánh, vừa thanh lãnh lại vừa đầy mê hoặc.
Trong căn phòng vang lên một hồi chuông điện thoại , hắn dừng đôi tay đang viết lại, mà xem điện thoại
Trương Quế Nguyên «hắn»
[ Chuyện gì? ]
Tả Kỳ Hàm «gã»
[ Rước tao... ]
Trương Quế Nguyên «hắn»
[ Bị gì? Giọng mày lạ quá đấy Tiểu Kỳ ]
Tả Kỳ Hàm «gã»
[ Bị bạn gái cắm cho 2 cặp sừng! ]
Trương Quế Nguyên «hắn»
[ Ngu! ]
Tả Kỳ Hàm «gã»
[ có rước tao không thì bảo? ]
Trương Quế Nguyên «hắn»
[ ở đâu? ]
Tả Kỳ Hàm «gã»
[ Quán bar Nam Hải ]
Nghe được địa chỉ, hắn không nói thêm lời nào, lập tức cúp điện thoại, nhanh chóng khoác áo ngoài rồi xuống lầu .
Tiếng động làm thiếu niên ngồi phòng khách phải dừng tay, nhìn hắn
Dương Bác Văn «anh»
Tối rồi em còn đi đâu thế Nguyên?
* nhíu mày *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Em đi đón Tiểu Kỳ, nó say rồi, Ba Văn ngủ sớm đi đừng thức khuya quá.
* mang giày *
Dương Bác Văn «anh»
Ừm đưa thằng bé về đây đi, giờ về Tả gia có lẽ không khả thi
* đứng dậy *
Dương Bác Văn «anh»
Anh đi nấu ít canh giải rượu cho thằng bé
Trương Quế Nguyên «hắn»
Vâng ạ
* ra ngoài *
Còn gã bên đây liên tục uống cạn hết ly này đến ly khác, bất kể ai can ngăn cũng không chịu dừng. Khuôn mặt gã hiện rõ sự phẫn uất, ánh mắt đỏ ngầu vì cơn giận và nỗi đau bị gái đá dồn nén.
Hắn nhanh chóng bước đến chỗ gã sau vài phút, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cảnh tượng trước mặt. Gã đang ôm một cậu nhóc nhỏ hơn mình khoảng hai tuổi, gương mặt cậu nhóc hiện lên vẻ ngây thơ nhưng lại có chút e dè.
Trần Tuấn Minh «em»
Buôn em ra....
* run rẩy *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Mày đang làm gì quái gì vậy hả?
* kéo em ra *
Hắn lên tiếng rầy la, giọng nói nghiêm khắc nhưng không quá lớn, từng chữ như lưỡi dao sắc bén.
Trương Quế Nguyên «hắn»
Đã bảo đừng uống rượu rồi mà uống cho cố vào!
* đỡ gã đứng lên *
Tả Kỳ Hàm «gã»
Đang vui mà~
* say khướt *
Hắn tán đầu gã một cái rõ đau, khiến gã nhăn nhó, xong lại quay qua nhìn em, giọng vẫn trầm tĩnh.
Trương Quế Nguyên «hắn»
Nó có làm gì quá đáng không?
Trần Tuấn Minh «em»
Khi nãy em đi ngang, tự nhiên anh ta kéo em vào đây, rồi ôm ấp đủ thứ...
* sợ hãi *
Trần Tuấn Minh «em»
Còn...còn bảo nhà anh ta giàu, đẹp trai, 🐦 to, như biến thái vậy á!
* chỉ gã *
Hắn quay lại, liếc nhìn con ma men đang khoác vai mình ngủ say với vẻ mặt không hài lòng, rồi từ từ cuối đầu, thành khẩn xin lỗi em.
Trương Quế Nguyên «hắn»
Cậu đừng quan tâm, những gì nó nói, nó chỉ bị thần kinh khi say thôi. Có gì khi nó tỉnh lại tôi sẽ bảo nó xin lỗi cậu!
Trần Tuấn Minh «em»
Vâng ạ...anh mau đem anh ta về đi
* bỏ đi *
Hắn đỡ gã ra xe taxi đã gọi sẵn, rồi cùng gã đi thẳng về nhà mình.
Sau vài phút di chuyển, hắn và gã cuối cùng cũng về tới nhà. Ngôi nhà vẫn sáng đèn, ánh sáng dịu dàng từ những bóng đèn chiếu rọi khắp không gian.
Trên ghế sofa, một thân ảnh cao gầy đang chăm chú làm việc, ánh sáng từ bàn làm việc tỏa ra làm nổi bật sự tập trung trong nét mặt của người đó.
Dương Bác Văn «anh»
Về rồi? Mau đỡ thằng bé lên phòng đi
* ngước nhìn *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Ba Văn chưa ngủ sao?
* tháo giày cho gã *
Dương Bác Văn «anh»
Đợi em về
* tháo gọng kính *
Dương Bác Văn «anh»
Thuốc giải rượu trong bếp, anh đi lấy em đỡ thằng bé lên đi.
* vào bếp *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Vâng ạ
* đỡ gã lên *
Sau một lúc chật vật, cuối cùng hắn cũng đỡ được gã lên giường nằm. Gã nằm bất động, hơi thở nhẹ nhàng nhưng không còn sức lực.
Trương Quế Nguyên «hắn»
Tướng ngủ quá xấu.
* ghét bỏ *
Cạch
Dương Bác Văn «anh»
Thuốc giải rượu đây, em mau cho thằng bé uống đi
* để lên bàn *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Để đó đi ạ
* đắp mền cho gã *
Dương Bác Văn «anh»
Tối nay em qua ngủ với anh đi, cho thằng bé ngủ ở đây
* xoa tóc hắn *
Trương Quế Nguyên «hắn»
Em...em ngủ ở đây cũng được ạ không sao
* xua tay *
Dương Bác Văn «anh»
Anh biết em ghét mùi rượu!
* nghiêm túc *
hắn im lặng một lúc lâu, rồi mới đáp lại anh
Trương Quế Nguyên «hắn»
Vâng ạ, làm phiền ba vậy...
Dương Bác Văn «anh»
Không phiền, chúng ta là người một nhà mà
* bóp má hắn *
Comments
ChenShu 🍃
bạn bè cỡ đó đó
2025-01-27
0
Annie Traan
bị gái đá :)))
2025-01-02
0
𝙍𝙞ᶦᵈᵒᶫ
chạy nhanh bé ơi
2024-10-13
2