Chương 1(Quá khứ): 4 tháng
Tôi-một cậu thanh niên 22 tuổi. Tôi may mắn khi được sinh ra trong một gia đình giàu có, không, phải là rất giàu. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi nhanh chóng tiếp quản tập đoàn của gia đình. Chắc hẳn mọi người sẽ thắc mắc tại sao một thằng nhóc mới lấy được cái bằng cấp 3 đã một phát lên chức chủ tịch của một tập đoàn lớn như vậy. Đơn giản vì tôi giỏi thôi!
Từ bé tôi đã được cưng chiều như một ông hoàng. Sinh ra ở vạch đích không có nghĩa là tôi ỷ lại, tôi vẫn luôn cố gắng học tập, hoàn thiện bản thân từng ngày.
Thuở đi học, tôi ít bạn bởi bọn họ không dám chơi với tôi. Bọn họ sợ làm gì đó không vừa ý với tôi thì phải gánh chịu hậu quả nặng nề từ 1 gia đình có địa vị cao. Có vài người làm bạn với tôi, nhưng sau đó cũng chấm dứt vì tôi biết họ chơi với tôi vì tiền chứ chẳng có gì tốt đẹp.
Em không giống như tôi. Em không phải tiểu thư quyền quý, cũng chẳng phải công chúa cao sang. Em chỉ là một cô gái nông thôn theo cha mẹ lên thành phố kiếm sống và học tập.
Em đến cho tôi biết yêu một người, thương một người là gì. Nói em là ánh dương, là sự sống, là tất cả của tôi thì cũng chẳng sai
Hôm đó, ánh nắng đẹp lắm. Ánh nắng cuối hạ!
Tuyết Anh
/va phải một người/
Minh Hoàng
Này? Cậu có sao không đấy/đỡ em lên/
Minh Hoàng
/cười/ không có gì. Cậu có chuyện gì mà chạy nhanh thế?
Tuyết Anh
À...có đám con trai đông lắm, chúng nó cứ đuổi theo tôi
Tuyết Anh
Tôi sợ quá nên cứ đâm đầu chạy rồi va vào cậu/cười ngốc/
Phải. Chính nụ cười ngây ngô, ngốc nghếch của em-một thiếu nữ 17 tuổi đã làm tôi rung động. Ngay khi em cười, tôi biết tôi thích em thật rồi.
Tuyết Anh
Hửm...cậu ơi/xua tay trước mặt anh/
Minh Hoàng
Hả.../bừng tỉnh/
Minh Hoàng
Em biết tên tôi sao?
Tuyết Anh
Có bảng tên mà/chỉ/
Tuyết Anh
Tôi với cậu bằng tuổi mắc gì cậu gọi tôi là em?
Minh Hoàng
Em...cho tôi làm quen nhé, Tuyết Anh
Tuyết Anh
Được thôi, dù gì tôi cũng ít bạn. Họ chê tôi nghèo nên không chơi cùng tôi
Tuyết Anh
Cậu có chê tôi không?/nhìn anh/
Minh Hoàng
Ngốc, tôi chê em tôi đã không làm quen với em rồi
Tuyết Anh
/núp sau lưng anh/
Tuyết Anh
Đám đuổi theo tôi kìa
Minh Hoàng
Tôi bảo vệ em...
Tuyết Anh
Mới quen mà làm như cậu bồ tôi ấy
Minh Hoàng
"không sớm thì muộn em cũng là của tôi"
Nhân vật phụ
Thiếu gia ạ...
Nhân vật phụ
Phiền thiếu gia tránh sang một bên cho em gặp con kia được không ạ?
Nhân vật phụ
Chúng em có chuyện cần giải quyết với nó
Minh Hoàng
Người của t chúng m cũng dám động vào❄️/cau mày/
Minh Hoàng
Nay ăn gan hùm sao?
Nhân vật phụ
Bọn em xin lỗi
Nhân vật phụ
Đi bây/bỏ đi/
Minh Hoàng
/quay lưng lại/
Tuyết Anh
Gần...gần quá rồi đấy
Tuyết Anh
Thích cái gì/ngước lên nhìn anh/
Tuyết Anh
Tôi với cậu mới quen nhau mà
Tuyết Anh
Hơn nữa cậu là thiếu gia nhà giàu, còn tôi chỉ là 1 con nhỏ nông thôn nghèo nàn
Tuyết Anh
Cậu nói thích tôi nghe cứ như trò đùa ấy nhỉ
Tuyết Anh
Nếu thế thì thôi đi, tôi không muốn làm trò đùa của cậu
Minh Hoàng
Tôi thích em, thích từ cái nhìn đầu tiên. Hay nói nôm na là trúng tiếng sét ái tình
Lúc đó, tôi chẳng nghỉ ngợi gì nhiều. Tôi vốn dĩ là con người thẳng thắn, nên khi cảm thấy bản thân mình thật sự thích em tôi đã nói với em. Biết em sẽ không tin nhưng tôi chẳng biết làm thế nào cả. Chính tôi còn không tin khi tôi thích em chỉ từ lần gặp đầu tiên. Nghe buồn cười nhỉ?
Cái ngày cuối hạ đẹp đẽ nhất trong đời của tôi-ngày ông trời đem em tới.
Kể từ hôm đó, vạn ngày như 1. Tôi luôn lẽo đẽo theo em đến cái mức bọn con gái trong trường nhìn em giống như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy. Nhưng bọn nó chẳng làm gì được em đâu, bởi em có tôi, có tôi bảo vệ em rồi.
Minh Hoàng
Em bé ơi, tôi mua bánh cho em bé nè
Tuyết Anh
Nói theo đuổi là làm liền vậy đó hả
Minh Hoàng
Em bé ơi, uống sữa
Minh Hoàng
Ngoan/xoa đầu em/
Tuyết Anh
Bỏ ra coi, chưa đến mức thân vậy đâu
Minh Hoàng
Sớm muộn gì em cũng là của tôi thôi
Minh Hoàng
/đưa gấu cho em/
Tuyết Anh
Uii, xinh thíaaa
Minh Hoàng
Này, tôi cho em bé gấu bông để em chơi cho đỡ chán chứ không phải em cho tôi ra rìa đâu nhé?
Tuyết Anh
Chứ bình thường cậu ở trong rìa hả?
Minh Hoàng
Em bé sao đi một mình vậy
Minh Hoàng
Lên đi cùng tôi nè
Minh Hoàng
Bác tài, dừng xe
Minh Hoàng
Vậy tôi đi bộ cùng em
Tuyết Anh
/quay sang nhìn anh/
Minh Hoàng
Ơ...sao sao khóc rồi
Minh Hoàng
Tôi làm gì sai hả? Em nói đi tôi sẽ sửa mà
Minh Hoàng
Hay tôi quên mất cái gì làm em buồn hả? Nói đi tôi bù đắp cho em
Minh Hoàng
Tôi... tôi xin lỗi mà
Minh Hoàng
Đừng khóc nữa, tôi xót lắm
Minh Hoàng
Em chủ động ôm tôi sao?/ôm lại em/
Tuyết Anh
/khóc nức nở trong lòng anh/
Minh Hoàng
/xoa lưng em/ Ngoan, nín đi. Nhìn em khóc tôi không chịu được đâu
Tuyết Anh
/ngước lên nhìn anh/
Minh Hoàng
/lau nước mắt cho em/
Minh Hoàng
Kể tôi nghe, sao em lại khóc như thế?
Minh Hoàng
Mắt em sưng rồi này, biết tôi xót lắm không
Tuyết Anh
Rất rất thích anh...
Minh Hoàng
Chỉ có vậy thôi mà em khóc nhiều thế à?
Minh Hoàng
Làm người yêu anh nhé?
Tuyết Anh
Chúng ta... không thể đâu
Minh Hoàng
Tại sao lại không thể
Tuyết Anh
Không thể...mãi mãi không thể
Tuyết Anh
Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh
Tuyết Anh
Cảm ơn vì 4 tháng qua đã bên cạnh em, cho em biết cái cảm giác được yêu thương là như thế nào. Cảm ơn vì đã luôn quan tâm em, chăm sóc cho em. Cảm ơn vì đã bảo vệ em trước bọn chúng. Cảm ơn vì tất cả...
Minh Hoàng
/giữ tay cô lại/
Minh Hoàng
Tại sao chúng ta lại không thể?
Tuyết Anh
Vì chúng ta khác nhau
Tuyết Anh
Một người là thiếu gia giàu có, một người là nông thôn quê mùa
Tuyết Anh
Hai chúng ta ở hai địa vị, hai thế giới khác nhau hoàn toàn. Anh đứng trên đỉnh vinh quang, còn em đứng ở dưới đáy xã hội. Một kẻ nghèo nàn như em, thử hỏi xem liệu có xứng với anh không?
Tuyết Anh
Hay người ngoài nhìn vào sẽ thấy em là một kẻ hám tiền, hám danh lợi, quen anh chỉ vì tiền, vì gia thế của anh?
Minh Hoàng
Chỉ cần chúng ta yêu nhau là đủ rồi. Đừng quan tâm đến họ, đừng quan tâm đến bất cứ điều gì cả. Anh yêu em, em cũng vậy. Tình yêu sẽ đánh bại mọi thứ mà em...
Minh Hoàng
Này...đợi anh với/chạy theo/
Ngày đầu đông, cái ngày mà em nói thích tôi. Cũng là cái ngày mà tôi đánh mất em.
Dù mới quen biết nhau được 4 tháng, nhưng tôi đủ hiểu em. Em rất mạnh mẽ, cứng rắn, lời nói của mọi người xung quanh chắc chắn sẽ không đủ để em phải suy nghĩ.
Vậy cớ làm sao em lại từ chối lời tỏ tình của tôi chỉ vì miệng lưỡi thiên hạ, chỉ vì địa vị của chúng tôi?
Kể từ cái ngày tôi cứ ngỡ là đẹp đẽ ấy, em cắt đứt mọi liên lạc với tôi. Tôi nhắn em không xem, tôi gọi em không bắt máy.
Thời gian đầu em bỏ tôi đi, tôi như phát điên. Từ ngày này qua tháng nọ, tôi cứ nhốt mình trong căn phòng tối tăm. Đến cả bố mẹ cũng ít khi nhìn thấy tôi dù sống chung nhà.
Tôi vẫn đi học, chỉ là trầm hơn trước kia. Ít nói hơn, gai góc hơn, lạnh lùng và thậm chí là cáu gắt vô cớ.
Mọi tật xấu trên đời này đều tụ họp ở tôi vào khoảng thời gian đó!
Người thân cứ nghĩ tôi mắc bệnh trầm cảm, hay một căn bệnh quái dị nào đó. Họ cứ khuyên tôi nên đi khám rồi chữa trị.
Nhưng liều thuốc duy nhất có thể chữa được căn bệnh tôi đang mắc phải là em cơ mà...Giờ em đi rồi, tôi chữa kiểu gì đây?
Dần dần tôi nhận ra rằng, tôi không chỉ đơn thuần là thích em. Tôi đã yêu em đến điên cuồng, thương em hơn bản thân mình. Đối với tôi, em là người quan trọng nhất.
Tôi luôn âm thầm tìm kiếm, dò la thông tin của em. Tôi lục tung cả thành phố cũng không kiếm được cô bé Hoàng Tuyết Anh-17 tuổi của tôi.
"Em bé ơi...? Em ở đâu cơ chứ? Em khoẻ không, sống tốt không? Anh thì không em à... Thiếu em anh chẳng khác nào một cái xác không hồn. Về với anh đi mà...Anh nhớ em, nhớ em đến phát điên rồi!"
Comments