Ánh Dương Trong Lòng Vũ Trụ
Cuộc sống chán nản
Du Lạc Vi
Ông bảo thủ quá rồi đấy!
Du Lạc Vi
Không hiểu biết gì cả, ông không cho tôi được tự do!
Doãn Chính Hải
Bà phung phí tiền bạc vào việc ăn chơi giao lưu như vậy từ ngày này qua tháng nọ
Doãn Chính Hải
Bà đi sớm về khuya, lâm vào con đường nghiện ngập, chơi cờ bạc đỏ đen
Doãn Chính Hải
Bà đã bao giờ quan tâm gia đình chưa!
Doãn Chính Hải
Chỉ vì con trai lỡ làm đổ cốc nước lên người bà, mà bà quát mắng chửi bới đánh đập con trai thậm tệ như đồ vật sao!? Bà còn là người mẹ không!!? /đẩy bà/
Du Lạc Vi
Ông ăn nói cho hẳn hoi, cũng là ông chiều nó quá đấy!!! Tôi đang dạy bảo nó làm người, ông hiểu cái gì chứ!! /đập cốc thủy tinh xuống sàn/
Doãn Chính Hải
Bản thân bà còn chẳng đâu vào đâu kìa
Du Lạc Vi
Này, ông không là cái gì mà quản tôi dạy con cả
Du Lạc Vi
Cái nhà nghèo hèn rách nát!!
Du Lạc Vi
Bảo sao tôi không ở nơi tồi tàn này nhiều
Du Lạc Vi
Cả ông già kia nữa, sắp hẹo đến nơi rồi còn để ở đây làm gì cho trật chỗ!!
Du Lạc Vi
Thật là tốn cơm mà!!
Du Lạc Vi
/ngã sõng soài ra đất/ A!!
Doãn Chính Hải
Bà đừng có động vào bố tôi!!
Du Lạc Vi
Nơi tồi tàn rách nát này đúng chỉ có lũ 🐶 3 bố con mày sống thôi
Doãn Chính Hải
BÀ CÂM MỒM ĐI!!
Tiếng tranh cãi của mẹ như những con thú dữ, xé toạc không khí yên tĩnh trong căn nhà nhỏ. Cảnh Vũ co rúm người trong góc phòng, đôi tay ôm chặt lấy đầu, cố gắng chặn đứng những âm thanh hỗn loạn đang xâm chiếm tâm hồn mình. Mỗi tiếng đập vỡ đồ đạc, mỗi tiếng gào thét giận dữ lại như một cú giáng mạnh vào trái tim non nớt của cậu.
Doãn Cảnh Vũ
" Đừng mà, đừng cãi nhau"
Doãn Cảnh Vũ
Con sợ lắm...
Anh nhìn thấy bóng dáng bố, người đàn ông hiền lành, bao dung, giờ đây đang gồng mình chịu đựng cơn thịnh nộ của mẹ. Ông cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi mắt đỏ hoe, bờ môi run rẩy cho thấy sự đau đớn đang âm ỉ trong lòng ông.
Cảnh Vũ nhớ lại những lần bố mẹ cãi nhau, những lần mẹ cậu đi sớm về khuya, những lần bà ta quát mắng chửi bới cậu thậm tệ. Cậu nhớ lại ánh mắt đầy thất vọng của bố, sự bất lực của ông khi phải chứng kiến những hành động thiếu kiểm soát của mẹ. Cậu nhớ lại những đêm dài trằn trọc, những giọt nước mắt lén lút rơi xuống gối
Du Lạc Vi
Bà đây không cần loại thất bại như này!
Doãn Chính Hải
Thế thì cút đi!
Doãn Chính Hải
Cút khỏi nhà tôi!!
Doãn Chính Hải
Theo ông chú 70 tuổi kia của bà!!
Doãn Chính Hải
Cấm có lải nhải ở đây!
Doãn Chính Hải
Cứ lâm vào nghề cũ bà đii! Mau biến khỏi nhà tôi!!
Doãn Cảnh Vũ
"Đừng cãi nhau nữa màa, Vũ không nghe đâu" /bịt chặt tai, nhắm chặt mắt/
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng bật mở, ông nội bước vào, gương mặt đầy lo lắng
Doãn Cảnh Vũ
/ngước mắt lên/ ông nội
Doãn Trung Quân
Cháu trai à, đừng sợ
Doãn Trung Quân
Có ông đây rồi
Doãn Cảnh Vũ
Ông nội /hốc mắt đỏ ngầu/
Doãn Trung Quân
Đừng sợ /ôm Vũ/
Ông nhẹ nhàng kéo Cảnh Vũ vào lòng, vòng tay ấm áp bao bọc lấy cậu. Cảnh Vũ tựa đầu vào ngực ông, nhắm chặt mắt, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đang chực trào
Anh cảm nhận được hơi ấm của ông nội, cảm nhận được sự yêu thương, sự che chở của ông. Anh biết, ông nội là người luôn yêu thương anh vô điều kiện. Anh cảm thấy an toàn, cảm thấy được bảo vệ trong vòng tay ấm áp của ông
Doãn Trung Quân
Không sao đâu, có ông đây rồi
Doãn Cảnh Vũ
Có phải...có phải mẹ lại trộm tiền của nhà mình đi đánh bạc không
Doãn Trung Quân
Ngoan, đừng nói thế chứ
Doãn Cảnh Vũ
Mẹ lấy hết tiền thì chúng ta sống kiểu gì ạ
Doãn Trung Quân
Mẹ cháu sẽ không đâu, đừng suy nghĩ nhiều
Du Lạc Vi
/làm đống ấm chén đổ vỡ/
Âm thanh chói tai vang lên
Du Lạc Vi
Trước khi tôi rời, thì cái nhà này cũng không thể yên bình như vậy được!!
Doãn Chính Hải
/tức giận/ Bà!!
Chính Hải cố nhẫn nhịn, nhưng sự bực tức, thất vọng ngày càng lớn dần trong lòng ông. Cuối cùng, đỉnh điểm của sự bùng nổ là khi lần này ông không thể nhịn được nữa. Ông tức giận làm 1 trận với bà
Doãn Trung Quân
"Thôi xong rồi, cứ như này thì nhà tan cửa nát mất" /lo lắng/
Doãn Trung Quân
"Hàng xóm người ta đang rất phiền rồi"
Bà Lạc Vi là người rất chú trọng vẻ bề ngoài, luôn muốn thể hiện mình là người phụ nữ thành đạt, sang trọng. Bà ta thường xuyên đi sớm về khuya, dành nhiều thời gian cho bạn bè, giao lưu, tiệc tùng. Bà ta cũng hay lấy tiền nhà đi tiêu xài, không quan tâm đến cuộc sống gia đình.
Còn bố anh lại là người hiền lành, chất phác, sống giản dị và yêu thương gia đình. Ông luôn dành hết tâm huyết cho công việc, chăm lo cho vợ con. Ông không thích những cuộc vui chơi, tiệc tùng, ông chỉ muốn được ở nhà, quây quần bên gia đình
Sự khác biệt trong lối sống và quan điểm sống đã tạo nên những mâu thuẫn không thể hòa giải giữa hai người. Cảnh tượng bố mẹ cãi nhau, đập vỡ đồ đạc khiến Cảnh Vũ vô cùng sợ hãi. Cậu biết, những cuộc cãi vã này sẽ còn tiếp diễn, sẽ còn gây ra nhiều tổn thương cho cả gia đình. Nhưng nó đã diễn ra nhiều rồi, mà cậu vẫn sợ như một đứa trẻ con lần đầu chứng kiến
________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Doãn Chính Hải
Con xin lỗi bố, con không bảo vệ được gia đình
Doãn Trung Quân
Bao giờ ra toà
Doãn Trung Quân
Thằng bé chịu nhiều tổn thương lắm đấy, đừng như vậy nữa
Doãn Chính Hải
Tại lỗi của con, con không bảo vệ được Lạc Vi, không che chở được cho con cái
Doãn Trung Quân
Hmmm /vỗ vai 9 Hải/
Doãn Trung Quân
Mau tắm rửa rồi ra ăn cơm
Doãn Trung Quân
/uống trà/
Doãn Trung Quân
"bây giờ, chỉ cần bố con chúng mày sống ổn thôi, là tao có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay rồi, nhưng đến thằng cháu tao còn chẳng thể yên tâm khi nó ngủ thì làm sao mới được như mong muốn đây chứ"
Doãn Trung Quân
"Đời con cháu tao khổ, chắc chắn là do tao rồi"
Doãn Trung Quân
"Bà ơi, tôi xin lỗi, tôi không thực hiện được mong ước của bà rồi"
______________________________________________________________________________________________________
Ánh đèn bàn học chiếu rọi xuống mặt bàn, soi sáng từng trang giấy trắng tinh, nhưng chẳng thể xua tan đi bóng tối đang bao trùm tâm trí cậu
Cậu không thể tập trung vào bài học, những lời cãi vã, những tiếng gầm gừ của bố mẹ hồi chiều vẫn còn văng vẳng đâu đây, như những con ma ám ảnh, khiến cậu chẳng thể nào thoát khỏi. Mỗi lần nhìn vào ánh đèn, cậu lại cảm thấy như mình đang nhìn vào chính cuộc sống tăm tối của bản thân, một cuộc sống đầy rẫy những nỗi buồn, những nỗi thất vọng
Doãn Cảnh Vũ
"Khỉ thật, mình mãi mãi như này sao"
Doãn Cảnh Vũ
"Tăm tối và mặt trời cũng chẳng thể chiếu sáng nổi" /nhìn chằm chằm ra bên ngoài của sổ/
Doãn Cảnh Vũ
"ấy thế mà, cảm giác này...ánh đèn đường như đang cố gắng chiếu sáng cho mình"
Doãn Cảnh Vũ
"Ngu xuẩn thật"
Doãn Cảnh Vũ
"Ngày mai tiếp tục thôi, sau giờ học, đến quán làm thêm, tối thì dạy thêm cho Minh Khải...Ừm, cũng về muộn"
Comments