Ozin im lặng từ lâu, cậu do dự đặt tay lên lưng anh, như thể hiện sự an ủi mà xoa nhẹ lên tấm lưng đang run rẩy ấy.
Ozin
Bố mẹ sẽ mắng chúng ta.
Ozin
Không thể đâu anh...
Anh nhanh chóng như muốn nói gì đó, nhưng lời muốn nói lại bị chính mình nuốt ngược vào trong.
Đau quá...
Xuất phát từ trái tim, giống như có từng mũi dao đâm vào, liên tục chọc ngoáy vào vết thương đang rỉ máu.
...Cái xã hội này, phải như nào mới gọi là công bằng đây?
.
Cả đêm hôm đó, là lần đầu cậu thấy anh khóc, cũng là lần đầu thấy anh yếu đuối như thế.
Lời của kẻ say quả thực không đáng tin, nhưng khi say rồi con người mới có thể nói ra những lời khó nói.
.
Đến tận sáng hôm sau, vẫn là tư thế đó.
Toàn thân cậu mỏi nhừ vì bị anh nằm đè cả đêm, tuy thế vẫn không một lời than trách gì.
Đôi mắt anh dần mở, nhìn trước mắt là gương mặt thiếu niên anh yêu...
Khẽ hôn lên vầng trán cậu, sau đó cũng lặng lẽ rời khỏi phòng.
.
Tỉnh dậy cũng đã gần trưa.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong Ozin cũng xuống lầu, vừa bước đến chân cầu thang đã nghe thấy mùi thơm thoang thoảng từ phòng bếp tỏa ra.
Ozin
Anh...?
Bước vào, nhìn thấy một bàn ăn đầy ắp món cậu thích, nhìn về phía người đứng bếp kia, là White làm.
White
Xuống rồi, ăn đi.
Ozin
Anh làm hết sao?
White
Ừ.
Ozin
Toàn món em thích, cảm ơn anh. *Cười tươi*
Nhìn cậu ngồi vào ghế, White do dự lên tiếng.
White
Đêm qua say...có nói gì không?
Nghe đến, cậu hơi sững người, giây sau cũng không bất ngờ gì thêm rồi lên tiếng đáp lại.
Ozin
Anh tự nhiên vào phòng em rồi ngủ li bì luôn.
White
"...Em lừa ai chứ"
White
Ozin.
Ozin
Dạ?
Dừng đũa, cậu nhìn về phía anh, White hơi cúi mặt, từng bước đi đến, đưa tay nâng cằm cậu lên.
Ozin
Anh White...?
White
Đêm qua anh không say...
White
Lời anh nói là thật...
Nghe đến cậu im lặng, từ đêm qua cũng thầm đoán ra tâm ý của lời đó là thật hay giả, chỉ là cậu vẫn không dám chấp nhận.
Ozin
...*Nhìn anh*
Ozin
Anh nghĩ sẽ có ai chấp nhận hai đứa con trai yêu nhau?
Ozin
Họ sẽ nói gì?
Ozin
Bảo chúng ta b.ệnh h.oạn.
Ozin
Còn về phần bố mẹ thì sao?
White
Chỉ cần không nói ra là được!
Bản thân anh dần trở nên kích động, bàn tay siết chặt bấu nhau đến mức từ vết móng hằn sâu cũng tạo ra vết cắt.
White
...Được không em?
Ozin
Em sợ.
Dứt lời, không gian dần trở nên im lặng.
Sợ...? sợ thật, sợ cái xã hội này quá nhiều định kiến, lại sợ nhất cả cái lòng người, họ cho rằng những kẻ "không như họ" là kẻ dị biệt...một mầm bệnh lây nhiễm như virut mà xa lánh.
Từ những lời nói đơn giản cũng có thể trở thành một con dao, hay nó cũng có thể trở thành "hung khí vô hình".
White cúi mặt, như không còn dám đối diện với cậu, giọng anh có hơi run rẩy phát ra.
White
Xin lỗi...
Nói xong anh quay người rời đi, cánh cửa nhà cũng vọng lại âm thanh đóng cửa, căn nhà cũng chỉ còn lại mỗi cậu.
Comments
__ DanYio☆ __
Kó ☺
2025-07-18
0
><_ kizann_ lười_ra_chapp><
bíc còn hỏi
2025-01-27
0
LiamMeo
ôi chuyện trc White mà vào bếp là thảm họa h thành đầu bếp 5 sao hả t/g=))))
2024-10-15
9