Ở hoàng thất lúc này, thái hậu vì sự ra đi của thái thượng hoàng mà ngất xỉu, con của bà là hoàng thượng và trưởng công chúa cũng khóc lóc không nguôi.
Thái thượng hoàng Ninh Quân Hạo lúc ông còn là hoàng đế đúng như cái tên của ông nghĩa là vị vua khoan dung, độ lượng, ngài thông minh, sáng suốt, yêu dân, yêu nước luôn đặt đại cuộc làm trọng không ham mê nữ sắc chỉ ở trong thư phòng lo toan sổ sách , chính vụ nên rất được lòng dân và quần thần trong triều.
Đất nước dưới sự cai trị của ông càng ngày càng thịnh vượng và phát triển, thế mà bị kẻ giang hạ độc dù đã chữa trị nhưng một phần đã ăn vào xương cốt nên vẫn còn để lại hậu hoạ.
Tại phủ tướng quân.
Một đêm qua đi vẫn không có chỉ vụ triệu Ám Hy vào cung nên nàng vẫn ở trong phủ tướng quân chờ lệnh, bao năm ở biên cương đã lâu tính từ lúc được phụ thân bế đi huấn luyện tới nay cũng đã 13 năm không về phủ.
13 tuổi nàng cầm binh đánh giặc cùng cha tham gia bao trận chiến lớn nhỏ cha nàng xin chỉ dụ đưa nàng lên làm đại tướng quân, hoàng thượng thấy nàng lập nhiều công vụ biết nàng là người có tài liền ban chỉ sắc phong.
Mộ phu nhân: Hy nhi à con giờ về cũng là tiểu thư thế phiệt sao lại mặt y phục như đi vào trường săn như này chứ, tiểu Xuân đi chuẩn bị phục y khác thay cho tiểu thư.
Tiểu Xuân: dạ, nô tỳ đi lấy ngay.
Ám Hy bao năm ở phương Bắc cùng binh sĩ chịu lạnh chịu đói, y phục thì ai nấy cũng mặc như nhau gió đông kéo tới bên trong khu lương thực vẫn còn rét đốt lửa cũng không xong chỉ có thể đợi tới xuân khi hoàng thượng đưa người tới đem y phục và lương thực.
Giờ sống ở Tề Quốc khí hậu ôn hoà, đông tới cũng chẳng lạnh là mấy, ở phủ tướng quân thì lụa may y phục là lụa nhất phẩm từ Tây vực, đồ ăn thức uống chỉ cần phất tay là có, điểm tâm là những món bánh được nhà bếp tạo hình trong đẹp mắt nàng nhìn những thứ này như món lạ.
" ồ mẫu thân à đây là bánh gì thế nhìn chẳng giống màn thầu"
Mộ lão gia nghe câu hỏi của nàng liền muốn chuồn lẹ lại bị phu nhân nắm chặt cổ áo" lão gia à ngài tính đi đâu?"
" đã...đã đi đâu đâu"
Mộ phu nhân ngồi xuống ghế thở dài Ám Hy nhìn một bên chỉ chầm chậm lấy một miếng bánh ăn bà nói " đã bảo ông sinh thêm đứa con trai nữa để nó đi đánh trận cùng ông đi mà không chịu cứ một hai đưa nữ nhi của ta đi chịu khổ may sao Hy nhi thừa hưởng nhan sắc từ ta nước da trắng ngần vì ở phương Bắc chịu lạnh không có vết xẹo nào ở mặt"
Thật ra không phải ở khu trại không có đồ ăn mà là người đánh trận toàn là ăn món chính như cơm, thịt, rau gì đó thôi chứ làm gì ăn những bón bánh như này không no, cha nàng cũng đã dạy nàng cách ăn như nào cho phải phép, kể về kinh thành và luôn nhắc nhở " con là thiên kim thế gia không thể cư xử tàn bạo hay dùng cách đánh đấm để nói chuyện được phải như này..." nàng không về thành cũng biết ở thành xảy ra chuyện gì lễ gì vì cha nàng gửi thư đều đều kể, bản chất nàng cũng chẳng ngang tàn mà điềm đạm âm , trầm khí chất toát ra hệt như mùa đông phương Bắc.
Mẫu thân nàng nhớ nàng đã lâu có mỗi một đứa con lại là nữ nhi từ nhỏ đã được bà cưng như trứng hứng như hứng hoa đùng một cái cha nàng bế nàng đi chỉ để lại mỗi lá thư làm bà tức mém xỉu, bà nắm lấy tay nàng thấy tay đầy chai xẹo vì cầm binh khí và làm việc nặng đã lâu bà lại run run rồi liếc nhìn phụ thân nàng.
Updated 88 Episodes
Comments