Thi Tình Hoạ Dịch | Học Bá Châu Nghĩ Sao Về Tôi ?
Chương 1
Trong khuôn viên trường đại học rộng lớn, một đám học sinh không phân biệt lớn bé đang tụ lại thành một vòng tròn để xem ‘trò vui’ ở vị trí trung tâm.
Tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngừng, ai ai cũng muốn biết rốt cuộc tình hình ở trung tâm là chuyện gì.
Những người được chứng kiến gần nhất thì không ngừng la hét, khiến người phía sau tò mò không thôi. Tiếng máy ảnh liên tục vang lên, ghi nhận lại cảnh tượng này..
Phong Thiên
*nắm lấy tay nàng* Châu học muội, ngay từ lần đầu tiên chạm mặt nhau tại thư viện. Anh đã không ngừng thích em rồi..
Phong Thiên
Thích dáng vẻ say mê học tập của em, thích cả nụ cười mất hồn luôn rực rỡ trên môi em, thích tất cả những gì thuộc về em.
Phong Thiên
Anh không hứa sẽ là một người đàn ông tốt, nhưng anh hứa sẽ cho em tất cả những gì tốt nhất.
Phong Thiên
Học muội..à không Thi Vũ, đồng ý làm bạn gái anh nha ?
Ánh mắt của Phong Thiên đầy chờ mong và hi vọng nhìn về cô gái nhỏ trước mắt mình, ai trong trường mà không biết Phong Thiên là người si tình đến nhường nào. Dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai đã hút hồn không biết bao nhiêu nữ sinh trong trường.
Nhưng trong tâm trí của anh ta vẫn luôn vấn vương hình bóng một người, đó là cô gái trước mặt đây.
Châu Thi Vũ mang trên mình dáng vẻ của một học bá xuất sắc, một đoá hoa kiêu ngạo trước tàn cục. Nhưng khi ‘đoá hoa’ ấy cười lên, lại như ánh mặt trời của ngày đông.
Châu Thi Vũ
Em..rất tiếc, em không thể. Bốn năm của em chỉ luôn nghĩ đến học tập, sắp bước vào năm cuối rồi nhất thời không thể tiếp nhận chuyện yêu đương..
Châu Thi Vũ thẳng thừng mà cự tuyệt, nàng nghĩ khi nàng nói những lời này ít nhất cũng đã ‘cứu vớt’ được một chút sĩ diện cho Phong Thiên rồi.
Những lời bàn tán ngày một rầm rộ hơn, người thì tỏ ra vô cùng đồng tình với hành động này của nàng, nhưng có những kẻ thì lại tỏ một thái độ bất mãn.
Để không phải làm nhau khó xử, nàng nói lời chào với Phong Thiên sau đó ôm sách vở bước ra khỏi đám đông.
Để lại một kẻ si tình với ánh mắt thất vọng nhìn về nàng..
Phong Thiên
“Mình vẫn chưa đủ tốt để ở bên em ấy sao..”
Trên tầng cao nhất của dãy nhà A, một đôi chân dài sải bước chậm rãi về phía trước. Sau cùng là đứng cạnh một người đang ở bên bàn công, hai người bốn mắt đều nhìn về phía màn tỏ tình bên này.
Viên Nhất Kỳ
Vương tỷ, tên họ Phong đó thật ra chẳng tốt lành gì. *cất ống nhòm*
Người vừa được gọi là ‘Vương tỷ’ kia cũng chỉ nhướn mày, chẳng rõ thái độ đối với sự việc này ra làm sao.
Viên Nhất Kỳ
Vương tỷ..sao vậy ? Đối tượng của tỷ suýt chút nữa là bị tên đó hẫng tay trên, sao tỷ lại thờ ơ như vậy chứ~
Người kia chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó thì quay lưng có ý như muốn rời đi.
Vương Dịch
Tôi chỉ là kẻ chẳng được đám giáo viên rách việc đó coi ra gì, còn chị ấy thì cũng giống như một đoá hoa ngạo kiều khó lòng với tới.
Vương Dịch
Viên Nhất Kỳ, mới năm nhất thôi đừng đi theo tôi làm gì. Phí thời gian lắm *rũ mắt*
Nghe cô nói vậy, cậu vội vàng mà khẩn cầu.
Viên Nhất Kỳ
Đừng Vương tỷ, em..em biết tỷ là người tốt mà. Em sẽ cố gắng cân bằng việc học của mình, sẽ không làm ảnh hưởng đến nó đâu.
Viên Nhất Kỳ
Cho em đi theo tỷ nha, làm chân chạy vặt thôi cũng được.
Vương Dịch bật cười trước sự nhí nhảnh của đứa trẻ mãi chưa chịu lớn này, làm sao mà lỡ bỏ rơi đây.
Vương Dịch
*thở dài* Được rồi, muốn làm gì thì tuỳ tôi không ngăn cấm nữa. Dù sao thì, cuộc đời tôi từ lúc sinh ra đến giờ toàn đắng cay, có thêm một người bạn cũng như thêm một trải nghiệm vậy *rời đi*
Viên Nhất Kỳ lặng thinh nghe những lời cô nói, nhìn bóng lưng cô độc ấy dần khuất bóng sau tầng lầu mà lòng lại nặng trĩu..
Comments