The End Of Happiness
Ngày xưa trên thế giới truyền tai nhau một truyền thuyết về "Cây thánh" (sacred). Cây sacred được gieo trồng bởi mẹ thiên nhiên cũng được coi là trái tim của mẹ thiên nhiên.
Ai mà gặp được cây sacred và tìm thấy cốt lõi (viên đá thánh) hấp thụ nó thì sẽ trở nên bất tử.
Từ lời truyền miệng như thế nên mẹ thiên nhiên đã phẫn nộ và tạo ra thiên thần canh giữ và những pháp sư có năng lực .
Tuy nói là truyền thuyết nhưng những pháp sư là có thật.
Và còn một điều kinh ngạc hơn nữa đó là vào 50 năm trước đã từng có một pháp sư bị bắt công khai, bị tra tấn đến không chịu nổi mà bật mí khiến cho công chúng thế giới nghe thấy và đổ xô đi khắp mọi nơi trên thế giới giải mã và tìm kiếm.
Nội dung của lời nói đó là:
"Cây thánh nằm ở nơi mà các ngươi không thể đến được! Vầng trăng sẽ soi sáng cây thánh và các thiên thần sẽ trừng phạt các thánh nhân..."
Câu nói chưa hoàn thiện đã bị một tiếng sét vang dội từ trên trời giáng xuống làm pháp sư thiệt mạng và hơn 20 người ngất và họ không bao giờ có thể tỉnh lại.
Nguồn gốc của tiếng sét đó được biết là chính pháp sư đó đã tự kết liễu đời mình để không phản bội lại đấng mẹ thiên nhiên, khi không chịu nổi sự đau đớn do bị tra tấn thì thà kết liễu cuộc đời mình vừa nhanh vừa không phải chịu đau đớn quá lâu.
Chính vì việc này mà pháp sư trở thành con mồi của những người muốn đi tìm cây bất tử.
Nhưng thời thế loạn lạc , pháp sư lên cầm quyền ngôi đế vương, khiến việc bắt pháp sư trở thành công việc phạm pháp chỉ có ở chợ đen nơi buôn bán pháp sư.
...****************...
Tôi tên là Julyan Dilaya. Tôi lớn lên trong một ngôi làng nhỏ gần biên giới quốc gia.
Tôi sinh ra đã có màu mắt và tóc đặc biệt, với màu tóc xanh rêu cộng với đôi mắt màu xanh ấn tượng.
Nên mẹ tôi muốn che giấu đi sự đặc biệt này, bà ấy nhờ một người bí mật thay đổi màu mắt tạm thời của tôi và nhuộm lại màu tóc tôi thành màu đen nhưng thuốc nhuộm này có một điểm yếu là trời mưa sẽ bị trôi hết nên mẹ tôi cấm tuyệt đối tôi đi ra ngoài trời mưa.
Ngày ngày tôi thu hoạch rau củ mang ra chợ bán, mẹ tôi không phải là tôi không nhận ra mà do bà ấy sinh ra tôi nên tôi không muốn nói, bà ấy khá lười nhác hay sai vặt tôi và những đồng tiền mà tôi kiếm được bị bà ấy mang đi cờ bạc cá độ hết trơn.
Có hôm trời nắng nóng như lửa mà tôi vẫn phải đi bán rau, đêm về trời lạnh giá tôi phải đi bán hoa với diêm.
Cần thiết phải làm như vậy với một đứa trẻ chỉ mới có tám tuổi như tôi không.
Cảm giác hơi bất công nhưng được sinh ra trong ngôi nhà như vậy thì phải chấp nhận.
Nhiều lúc tôi có hỏi cha tôi là ai thì mẹ tôi lại gắt gỏng chửi bới:
"Mày hỏi cái này làm cái gì? Tiền hôm nay đi bán về đâu? Mang ra cho tao."
Rồi bà ấy lại nói tiếp:
"Tao mà may mắn có khi tao đã làm quý tộc rồi không phải ngồi đây cực khổ chờ tiền của mày đâu, cha mày là thằng đàn ông tồi, ông ta bỏ tao từ cái đêm lạnh lẽo buốt giá đó rồi biến mất không tăm hơi làm tao phải nuôi thêm một cái miệng ăn như mày đấy."
Bà ấy giật lấy túi tiền trên tay tôi rồi đếm:"Hôm nay có vẻ như ít hơn hôm qua thì phải? Có phải mày mang đi ăn vụng không?"
Tôi lười trả lời với câu hỏi ngớ ngẩn như vậy:(Có ngày bán ít có ngày bán nhiều chứ có phải ngày nào cũng như nhau đâu?)
Bà ta thẳng tay tát vào mặt của tôi rồi nói:"Mau ra ngoài kiếm thêm tiền về đây cho tao! Kiếm đủ tiền thì mới được về nhà."
Trong thời tiết giá buốt như vậy mà để một đứa trẻ tám tuổi ra đường kiếm sống cho một người có đủ tay chân lao động như bà ấy à?
Updated 92 Episodes
Comments