All NIGHT LONG 2 - Bái Thiến
chương 1 - "chú?"
Kirata
“Shunichi đứng lại”
Nghe tiếng gọi phía sau. Em quay lại, nhìn người con trai đứng đó, mái tóc bồng bềnh, gương mặt ngây thơ, ánh mắt như có chút gì đó nhìn em.
Shunichi
“C...chú là ai sao lại…biết tên….”
Shunichi ngập ngừng, cảm giác bối rối dâng lên trong lòng.
Người con trai ấy mỉm cười nhẹ, đưa quyển sổ lên trước mặt Shunichi.
Kirata
“Tên của em được viết trên quyển sổ này mà.”
Lúc này, ánh mắt Shunichi nhìn theo quyển sổ, cảm giác lo lắng dâng lên, vội vàng giật lấy từ tay anh.
Kirata
“Có gì bí mật ở trong đó sao?”
Anh ta chỉ nhìn Shunichi một lúc, rồi nở nụ cười nhẹ.
Shunichi
“K… không có gì ạ, cháu cảm ơn chú"
Một khoảng lặng, không khí giữa hai người bỗng chùng xuống. Rồi anh lên tiếng, giọng hơi bực dọc, nhưng lại không thiếu chút gì đó tinh nghịch:
Kirata
“Bộ tôi già đến thế sao?”
Em bối rối, ậm ừ trước câu hỏi vặn của anh:
Shunichi
"Không ạ, chỉ là—"
Câu nói của em bị cắt ngang bởi câu hỏi tiếp theo của anh.
Kirata
"Vậy em định đền ơn tôi thế nào? Quyển sổ ấy có vẻ quan trọng đấy."
Em ngỡ ngàng, chưa kịp trả lời thì anh đã nói tiếp.
Kirata
"À mà khoan, kết bạn đi, số điện thoại của em là gì?"
Chưa để em phản ứng, anh đã giật lấy điện thoại của em, mắt lướt nhanh trên màn hình.
Kirata
"Chà, số đẹp đấy, cuối số còn là ngày sinh của tôi nữa, haha."
Anh bật cười điệu cười trầm ấm
Em chỉ biết im lặng nhìn anh, không hiểu sao lại cảm thấy hơi bối rối trước hành động quá đột ngột của một người lạ như anh. Đến khi anh trả lại điện thoại cho em, nụ cười trên môi anh vẫn chưa tắt.
Kirata
"Đừng lo, tôi sẽ không làm gì em đâu”
Anh nói, nhưng giọng điệu của anh không hẳn là trấn an mà như có chút gì đó giễu cợt.
Kirata
"Nhớ giữ liên lạc đấy."
Em mím môi, cất điện thoại vào túi, không dám nói thêm câu nào mà cúi người chào anh rồi chạy khuất sau hẻm mà không hề biết anh đang dán mắt vào điện thoại trong đó là một tấm ảnh gì đó.
Anh chỉ cười lạnh rồi thở ra một câu.
Kirata
“Em được lắm Shunichi”
Shunichi chỉ vừa kịp chạy vào con hẻm nhỏ, tim đập liên hồi, cảm giác bối rối xen lẫn chút lo lắng làm em không dám quay lại. Hình ảnh người con trai đó vẫn hiện rõ trong đầu em, mái tóc, nụ cười ấm áp nhưng cũng có gì đó bí ẩn. Em không nhớ rõ lần cuối cùng gặp ai đó làm mình cảm thấy kỳ lạ đến vậy là khi nào.
Shunichi
"Anh ta là ai chứ? Và tại sao lại có vẻ quen thuộc như thế…?"
Em lẩm bẩm, hơi cúi đầu như cố trấn an. Cảm giác như anh ta biết nhiều hơn những gì em muốn cho người lạ biết về bản thân mình.
Điện thoại rung lên làm em giật mình. Tin nhắn mới hiện lên từ một số lạ:
Kirata
“Đừng quên đấy nhé, Shunichi."
Em mở tin nhắn, bàn tay hơi run rẩy, ánh mắt đọc đi đọc lại dòng chữ ngắn gọn ấy. Em bối rối, tự hỏi liệu có nên trả lời hay không. Trước khi em kịp quyết định, điện thoại lại rung, thêm một tin nhắn nữa:
Kirata
“Lần tới chúng ta sẽ gặp lại, đừng hòng chạy thoát. Anh đã có hình của em rồi mà Shunichi”
Lòng em chợt lạnh. Hình? Hình nào chứ? Em vội kiểm tra điện thoại, nhưng mọi thứ vẫn như cũ, không có dấu vết nào lạ cả.
Một cảm giác không yên lòng khiến em định nhắn lại hỏi cho rõ. Nhưng rồi em chần chừ, băn khoăn liệu có nên làm vậy hay không. Người đó – anh ta thực sự là ai?
Khi em còn đang phân vân thì điện thoại lại rung lên lần nữa. Lần này là một tấm ảnh, và em cảm giác như trái tim mình ngừng đập khi nhìn thấy gương mặt ngây ngô của mình trong ảnh.
Comments
Ngiyn Nii13
bà ơi Hirata chứ khong phải Kirata nha bà
2025-01-15
1