Khung cảnh: Cả hai đang đứng trên tầng thượng vào một đêm mưa.Hắn cố giữ em ở lại, nhưng em lại kiên quyết rời đi.
Đức
/Tiến một bước về phía em, tay giữ chặt cổ tay em/
Sorry nha tui không có ảnh của bạn top tui chỉ có ảnh của bạn bot thui 🥹
Đức
Em có thể chạy trốn, nhưng anh sẽ không để em biến mất mà không nói lời nào. Tại sao vậy Khoa? Tại sao em lại từ bỏ mọi thứ như thế này?
Mưa đổ xuống, dòng nước chảy dọc trên khuôn mặt lạnh lùng nhưng đầy đau khổ của hắn .
Đức
/Hắn siết cổ tay em mạnh hơn, nhưng ánh mắt vẫn chỉ tràn đầy nỗi tuyệt vọng, chiếm hữu./
Khoa
/Em giằng tay ra, bước lùi lại./
Khoa
Buông ra đi Đức. Em không phải người anh cần. Đừng cố bám víu vào thứ mà chính anh cũng không hiểu.
Khoa
/Em cúi đầu, tránh ánh mắt hắn, đôi vai run lên vì lạnh hoặc vì cảm xúc đang cố kìm nén./
Đức
/Hắn bước tới, đứng chắn trước mặt em/
Đức
Không hiểu? Em nghĩ anh không hiểu sao? Anh đã thay đổi vì em, anh đã từ bỏ cả thế giới của mình chỉ để giữ em lại… Nhưng em chỉ biết bỏ chạy.
Đức
/Hắn đập mạnh tay lên bức tường cạnh đó, tiếng vang khiến em giật mình, ánh mắt hắn rực lửa. Nhưng đôi tay hắn đang run rẩy./
Khoa
/Em ngẩng đầu lên, giọng nhỏ nhưng sắc bén./
Khoa
Đó không phải là thay đổi, Đức. Đó là cố chấp. Anh nghĩ mọi thứ sẽ tốt hơn nếu em ở lại, nhưng anh chỉ khiến mọi chuyện rối tung lên. Em cần một người làm chỗ dựa, anh hiểu không?
Nói đến đây, Khoa bật cười chua chát, bước lùi thêm vài bước, tự mình chạm vào lan can tầng thượng.
Đức
/Hắn nhanh chóng nắm lấy cánh tay em, kéo em lại khỏi lan can/
Đức
Đừng làm thế!
Giọng hắn khàn đặc, pha lẫn nỗi sợ.
Đức
/Hắn kéo em vào vòng tay mình, ôm chặt như thể chỉ cần buông ra, người kia sẽ tan biến./
Đức
Anh không quan tâm em nghĩ gì. Anh chỉ cần em ở đây. Chỉ cần thế thôi…
Khoa
/Em đứng yên một lúc trong vòng tay hắn, rồi từ từ gỡ tay hắn ra/
Khoa
Không phải mọi thứ có thể giữ lại đều đáng giữ Đức à. Anh phải học cách để mất đi… trước khi chính anh đánh mất bản thân mình.
Khoa
/Em đặt tay lên vai hắn một lúc, ánh mắt thoáng buồn nhưng kiên quyết. Sau đó, em quay lưng bước đi, để lại Đức đứng đó, trơ trọi giữa màn mưa./
Đức
/Hắn đứng lặng một lúc, bàn tay rơi thõng xuống bên hông, ánh mắt mờ đi trong cơn mưa lạnh giá/
Đức
Nếu em rời đi, anh sẽ học cách buông tha… nhưng đừng bắt anh phải quên.
Lời nói hắn như hòa vào tiếng mưa, không ai nghe thấy, chỉ còn lại bóng lưng em khuất dần trong đêm tối.
Vì sao câu chuyện lại như thế, vì hắn đã lừa dối em và qua lại với người cũ.
Comments