Chương 2: Buổi dạy đầu tiên.

/ /: Suy nghĩ nhân vật ' ': Nhân vật thì thầm _____: Chuyển cảnh // //: Cũng là chuyển cảnh -------: Lời nói bị cắt do tác giả không biết viết kiểu gì
✦Hình ảnh của nhân vật có thể chỉ mang tính chất minh họa✦
_____________________________
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
C-cậu là..
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Lê Phúc Hùng!??
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Cái tên mọt sách cuồng học!!??
Liễu Đào Yên
Liễu Đào Yên
Ủa hai đứa biết nhau hả?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
A..
Cậu trai kia đeo một cái túi bên tay trái, đeo kính, mặt thoạt nhìn lạnh lùng, hay đúng hơn là không mấy biểu lộ cảm xúc. Cậu ta có chút ngạc nhiên khó giấu, nhưng rồi cũng quay lại vẻ ban đầu của mình.
Lê Phúc Hùng, một tên mọt sách điển hình của lớp.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Mẹ, tại sao lại là cậu ta!!??
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Con không muốn!
Cậu ta dường như có hơi chút ngập ngừng trước lời nói kiên quyết của cô.
Liễu Đào Yên
Liễu Đào Yên
Thôi nào, cậu ấy là người duy nhất rất phù hợp với điều kiện bố mẹ đưa ra đấy.
Liễu Đào Yên
Liễu Đào Yên
Cậu ấy có một tư duy sắc bén và rộng mở đấy, kiến thức cũng rất vững.
Liễu Đào Yên
Liễu Đào Yên
Có cậu bé này dạy kèm thì con sẽ giỏi hơn, cũng thông minh hơn nữa.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Con không muốn! Cậu ta chỉ là một tên cuồng sách nghèo hèn mà thôi! Con không đồng ý!
Cô hậm hực lớn tiếng. Trong ấn tượng của cô, cậu ta suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào học, dù chỉ là nhìn lướt qua cũng thấy đang vùi đầu vào sách.
Đặc biệt là lối sống tiết kiệm đến lố bịch, thật nghèo hèn..
"Nghèo hèn"..
...
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
A..
Mình bị sao vậy..
Mình vừa nói cái quái gì vậy..?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Xin lỗi..
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Tôi không có ý nói cậu như vậy..
Cô tự biết rằng, lời mình nói thật ngu ngốc. Cái gì mà nghèo hèn nên mới ghét chứ. Cô còn chẳng thực sự thấy bực mình vì điều đó.
Cô còn không biết lí do tại sao, chỉ biết rằng cô không ưa cậu ta. Đơn giản là không ưa.
Huống chi là cậu ta, người bị cô nói như thế.
Liễu Đào Yên
Liễu Đào Yên
Cái này..
Mẹ của cô trông biểu cảm đầy ngượng ngùng và gượng gạo, bà cười gượng, nói vài câu để xua tan bầu không khí.
Liễu Đào Yên
Liễu Đào Yên
À, hai đứa có muốn học luôn bây giờ không, hay tí mới học?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Mẹ à..con thực sự, thực sự không muốn học với cậu ta.
Cô tha thiết nhìn mẹ, nhưng vẫn quay lại nhìn cậu ta, xua tay như đang nói rằng "không phải chê cậu nghèo, đừng nhìn tôi kiểu thế" dù cậu ta thậm chí còn không biểu lộ bất cứ biểu cảm nào hồi nãy.
Cơ mà, tại sao cậu ta lại không tức giận?
Liễu Đào Yên
Liễu Đào Yên
Thôi nào con yêu. Cậu ta bằng tuổi con nhưng là người duy nhất đủ điều kiện dạy con đấy.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Con không chịu đâu..
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
A..tôi..Tôi có thể kèm cậu, đừng thay thế người khác.
Cậu trai kia bây giờ mới lên tiếng, Cậu ta trông tưởng như giọng nói sẽ lí nhí, ai ngờ lại ôn hòa, vừa đủ để nghe.
Cơ mà cậu ta vừa nói cái gì vậy?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Trong khi tôi vừa mới xúc phạm cậu..?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Tôi không để tâm đâu.
Ồ, tưởng tượng vừa bị bác bỏ của cô lại là thật à? Giọng cậu ta bình thường lí nhí thật à?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Tôi tưởng dạy thêm cậu sẽ không thể vùi đầu vào sách?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Cái này..không thể nói được.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
...Hả? Cậu nói sợ tôi nghe thấy à?
Liễu Đào Yên
Liễu Đào Yên
Thôi nào hai đứa này. Mới buổi đầu tiên, không nên gây hấn chứ.
Liễu Đào Yên
Liễu Đào Yên
Linh à, cậu ấy dù sao cũng được coi là khách, con đã được học ra sao?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Vâng ạ..
Liễu Đào Yên
Liễu Đào Yên
Giúp việc ơi.
Người giúp việc
Người giúp việc
Dạ?
Liễu Đào Yên
Liễu Đào Yên
Dẫn hai đứa này lên phòng học tầng hai nhé, cô cũng vào đấy, có gì còn giúp đỡ.
Người giúp việc
Người giúp việc
Vâng ạ.
Người giúp việc
Người giúp việc
Mời cô chủ và cậu đi hướng này.
_______
Thực sự, có cái gì đó ở cậu ta khiến cô có chút không ưa, nhưng không thể biết nổi.
Cô không kìm được, liếc sang cậu ta đang đi bên cạnh cô giúp việc bên cạnh cô. Cậu ta đang quan sát qua nhà cô, ánh mắt lướt qua, ngắm nhìn những thứ lạ lẫm.
Nghe đến học làm cô thấy thật khó chịu.
Cô đã năm lần bảy lượt xin xỏ bố mẹ cô đừng thuê gia sư, thế mà hai bọn họ vẫn rất kiên định.
Và vấn đề mới, thế quái nào cậu ta lại được thuê?
Để học sinh lớp mười kèm gia sư cho một học sinh lớp mười khác thì khác nào đang bảo người mù dẫn người mù đi qua đường đâu.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
'Tại sao lại được thuê được chứ..'
Cô lẩm bẩm, những từ trong suy nghĩ của cô bất giác tuột ra khỏi miệng.
Người giúp việc
Người giúp việc
Cô chủ, mình đã đến nơi rồi, mời cô vào.
Người giúp việc thuần thục mở cửa, có ý mời cô vào trước.
Cô hình như chưa từng vào lại phòng này kể từ khi cô lên cấp hai. Đơn giản thôi, nhìn những tủ sách to đùng xung quanh là hiểu.
Ở giữa, vẫn là cái bàn trong kí ức của cô. Trong kí ức, nó rộng và dài, phải gấp chín, mười lần cô, nhưng giờ, do đã lớn, cái bàn trông nhỏ bé hẳn.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống sàn, đối điện, cậu ta sau khi được người giúp việc mời, cũng ngồi xuống.
Người giúp việc đợi hai người ngồi hẳn mới đóng cửa, đứng nép gần cánh cửa.
Quay lại với cô và cậu, xung quanh bàn có rất nhiều sách tham khảo chất chồng.
Đây là thói quen của bố cô.
Cô thường bắt gặp ông ấy ở thư phòng và đọc sách, vì vậy cô từ lâu đã quen với việc ông ấy thường để sách ở nguyên trạng để lần sau đọc tiếp. Rồi hết quyển này đến quyển khác, nhiều lần thành chất đống.
Những giúp việc mới không biết, tiện tay dọn và xếp lại đống sách đó, bị ông mắng nặng nề. Từ đó họ luôn để nguyên đống sách ở đó.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Cậu..không cầm theo sách giáo khoa sao?
Cô lặng lẽ chỉ vào tủ sách tham khảo dày đặc sách.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Đủ loại sách từ đủ nhà xuất bản luôn.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Vậy chúng ta bắt đầu từ lý thuyết nhé?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Tôi không thích học lý thuyết.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Vậy tôi kiểm tra kiến thức căn bản của cậu đã nhé?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Tùy. Mà, tại sao gia đình tôi lại nhận cậu? Cậu có quan hệ họ hàng gì với nhà tôi à?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Tôi vào bằng thực lực..Vậy, tôi hỏi vài câu cơ bản của tất cả các môn nhé?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Trong ấn tượng của tôi, cậu rất nghiện sách. Có thể tôi đoán được lí do rồi.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Nhưng tôi không biết liệu cậu có giỏi thật hay không.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Làm ơn đừng đánh trống lảng nữa. Tôi có giữ bài xét nghiệm đó, cậu có thể xem.
Cậu ta đưa ra một xấp giấy, điểm..gần như tuyệt đối. Có vẻ cậu ta không nói dối.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Được thôi.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Tiền lương cậu nhận được là bao nhiêu một tháng?
Cậu ta nói ra một dòng số cũng tương đối nhiều.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Nếu tôi ra giá gấp đôi, liệu cậu có bao che cho việc tiết nào cũng không học không?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Cái này..không được.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Cậu còn hỏi gì không? Tôi hỏi câu đầu nhé.
Ôi chết tiệt, cô chưa nghĩ ra được thêm ý nào để đánh trống lảng nữa! Giờ chẳng lẽ phải ngồi học? Mơ à?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
A, cậu tên gì ấy nhỉ?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
...Cậu vừa mới ngạc nhiên nói tên tôi hồi nãy.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Ừm, tôi quên rồi. Cậu tên gì thế?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
À, Lê Phúc Hùng, vậy cậu thực sự là mọt sách hả?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Làm ơn quay trở lại việc chính của cậu đi. Câu đầu tiên-
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Này, cậu không nghĩ giọng đó quá thô lỗ so với khách hàng của cậu là tôi sao?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Nghe giống đang bực mình tôi lắm.
Cô có thể khiến cậu ta bất lực bỏ đi đúng không? Mong là được.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Lịch sự hơn đi.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
..Cậu có thể trả lời câu này hộ tớ được không?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
/Nghe thật hả trời../
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Cậu không phải nghe theo đâu-
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
À không, ý tôi là có.
Tí nữa thì toang.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Câu đầu tiên------------------
Từ từ, không được! Sao đột nhiên cậu ta đọc như gió vậy????
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Cậ-
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
------------------------------------
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
N-
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Đó là câu đầu tiên, cậu thử giải thích đi.
...
Cậu ta dù đọc nhanh thật, nhưng câu từ lại tròn vành và dễ hiểu bất ngờ.
Dễ hiểu thì dễ hiểu, nhưng đáp án là gì?
Không trả lời là không phải học, đúng không?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Tôi không biết.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Này, cậu có thể ngồi chơi hết hôm nay mà, đâu nhất thiết phải dạy đâu?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Không.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Như thế là đang nói dối đấy.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Phụ huynh cậu trả tiền cho tôi để tôi dạy cậu, nên tôi sẽ dạy cậu.
...Cô cứng họng.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Nhưng này..tôi không biết trả lời đâu.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Chỉ để kiểm tra kiến thức thôi, cậu làm thử xem.
Giọng cậu ta cứ nhứ bị nhốt trong cổ họng ấy. Nếu không phải do phòng này cách âm tốt, không lẫn tạp âm bên ngoài, khéo cô còn không biết cậu ta nói gì.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Cậu..này, đây là đang bắt nạt người không biết làm bài đấy..
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Cậu không biết làm bài này..?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Ừ.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
...Đây là bài toán nhẩm đơn giản lớp 7 mà.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Xin lỗi đi, tôi không biết làm đâu.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
..Thôi được rồi. Cậu thấy bản thân giỏi những môn nào?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Tôi tưởng cậu dạy mỗi sử, hỏi mấy môn kia làm gì?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Tôi kèm tất cả các môn.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
...Cậu bằng tuổi tôi đấy, dạy nổi không vậy?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Dù có là mọt sách thì không phải quá vô lí à?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Tôi kèm được.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Đến cỡ nào?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
..Tôi gần như tuyệt đối các bài kiểm tra của phụ huynh cậu mà.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Này này..vậy không công bằng tí nào. Tại sao cậu giỏi vậy được?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Vậy giữ tôi lại làm gia sư cậu đi, cậu sẽ hiểu.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Cậu nói móc tôi à?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Nói chung là, làm bài này trước đã.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Bắt nạt kìa.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Vậy thì rốt cuộc cậu giỏi môn nào..
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Ai mà biết, trước giờ có học tí gì đâu.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Cậu có giữ điểm thi tuyển sinh không?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Ngứa mắt quá, tôi đốt hết rồi.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Vậy làm bài kiểm tra toàn diện nhé.
Cậu ta lấy ra một xấp giấy khác. Trong cái cặp đấy rốt cuộc có bao nhiêu giấy tờ sách vở vậy?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Cậu..có thể để điện thoại sang một bên được không?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Giờ điện thoại của tôi cũng bị cấm á?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Thì chúng ta đang học mà..
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Chậc..sao cũng được.
Cô giơ tay, đưa điện thoại cho người giúp việc lúc nãy, người giúp việc liền đón lấy.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Nếu cậu xong xấp đề kiểm tra thực lực này, hôm nay chúng ta sẽ nghỉ sớm.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Nếu tôi không làm?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Tôi sẽ giảng cho cậu lý thuyết toán như giáo án của tôi.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Thôi cho xin luôn đấy.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
...Vậy nếu tôi làm?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Nếu thực lực cậu đủ chỉ tiêu, số thời gian còn lại của buổi hôm nay sẽ không cần làm gì cả.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Chỉ tiêu là bao nhiêu?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Trên một điểm tất cả các bài là được.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Chỉ cần vậy thôi?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Cậu có phải coi thường tôi không đó..
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Xin lỗi nếu tôi lỡ..
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Thôi đừng nói nữa đi. Tôi làm là được đúng không?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Đúng vậy.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Nhân tiện thì, lịch học thế nào vậy?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Mỗi ngày.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Ê khoan, mỗi ngày?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Đúng vậy?
Cô bật cười ra tiếng, nhưng rồi cũng tém tém lại.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Tôi tưởng cậu cuồng học? Như vậy thì cậu lấy đâu ra thời gian?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Dạy kèm người khác cũng là một cách học đấy.
_____________________________
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Rồi, làm xong rồi này.
Coi vậy mà cô thực sự nghiêm túc làm đống giấy đó.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
...Đỉnh thật. Trần đời tôi chưa thấy bài nào sai be bét thế.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Nè, xúc phạm quá đó.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Cậu còn chưa chấm mà?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Chấm lại đi rồi hẵng nói.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Được thôi.
Cậu ta cầm xấp đề trong tay, tay còn lại lấy một cây bút đỏ từ trong cặp ra, vừa cầm đã ghi đỏ được vài câu trên bài của cô.
Dù sao cô cũng không có hi vọng mình sẽ làm đúng.
Cô nằm gục xuống bàn, cằm đè nhẹ lên tay, thở dài.
Cô suy nghĩ vài thứ gì đó trong đầu, nghịch nghịch móng tay của cô, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu ta chấm bài mà chán nản.
Cậu ta có thể chỉ cần gạch hết bài, dù gì cũng sai và bỏ trống một đống.
Cô liếc nhìn khuôn mặt cậu ta.
Ưa nhìn, thật sự ưa nhìn, cô nói thật, không đùa.
Cậu ta có nước da vàng đặc trưng của người châu Á, hơi ngả nâu một chút. Mắt hai mí rũ xuống, không quá dài nhưng cũng gọi là tương đối, đủ che khuất đôi mắt nâu đen nếu nhìn từ trên xuống.
Sống mũi cao ngay thẳng, dọc xuống là đôi môi có chút nhợt nhạt nhưng không thâm đen, chắc chỉ cần uống tí nước là đẹp ngay.
Mái tóc đen phồng phồng. Người ta nói cái răng cái tóc là vóc con người, tóc cậu ta có thể gọi là năm, sáu phần sắc đẹp rồi.
Cô tấm tắc khen, thầm nhận xét.
Rất Việt Nam.
Gu ăn mặc trông cũng ưa nhìn, sáng sủa, hơi tệ ở khoản biểu cảm, điều đó khiến cậu ta mang một sắc thái trầm lặng, xa cách.
Rất dân dã mà vẫn lịch sự.
Cô không quá xét nét về việc phải đẹp như này, hoàn hảo như kia, đối với cô, chỉ cần trông ưa nhìn, sáng sủa là có điểm cộng rồi.
Nói vậy thôi, chứ cậu ta dù đẹp theo cách cá tính riêng thì vẫn nghiêng nước nghiêng thành chán.
Cô tiếp tục thở dài, lâu quá.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Cậu sắp chấm xong chưa..Chán quá.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Sắp xong rồi. Cậu có thể làm gì đó để giết thời gian lúc đợi tôi chấm xong bài, nếu cậu thấy chán.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Tôi để ý cái này.
Cô đột nhiên hạ tông giọng xuống.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Cậu nói chuyện nghe dễ gần hơn thì phải. Thấy thoải mái hả?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Hả..?
Cậu ta trầm ngâm bất động một lúc, như đang suy tính gì đó, sau đó liền tiếp tục chấm bài và nói với giọng văn mẫu.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Tôi xin lỗi. Khiến cậu khó chịu rồi.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
..
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Tôi chưa hề nói mình khó chịu nhé.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
...Coi như tôi chưa nói gì đi. Cậu chấm tiếp đi.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
..Được thôi.
Cô lại gục đầu xuống bàn, thi thoảng ngẩng lên nhìn chằm chằm vào cậu ta.
_____________________________
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Bài của cậu xong rồi này.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Sao? Được rồi?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Ừm, chỉ có điều..
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Chỉ có điều?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Hầu hết dưới 1 điểm.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Tôi đã bảo cậu cứ gạch đại đi mà.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Không, không hẳn.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Có một môn của cậu điểm cao bất ngờ đấy.
Cậu ta giơ trước mặt cô một tờ giấy, kèm với biểu cảm có chút ngạc nhiên, đó là bài làm môn Văn hồi nãy của cô.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
6,5 điểm.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Chúc mừng.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Bài văn của cậu miêu tả tinh tế lắm.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Tuy hơi vòng vo.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Phần đọc hiểu có hơi kém.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Cậu có tiềm năng đấy.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
H-hả..!? 6,5 điểm?! Gì cao thế?
Trần đời cô chưa bao giờ trên 6 điểm cả. 6,5 là quá cao rồi.
Cô cầm tờ giấy.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Thật luôn??
Cô hơi giật mình, ngồi phắt dậy, khó tin nhìn bài làm của mình.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Bài này á??
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Ừ?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
..Thôi bỏ đi.
Cô cười thầm trong lòng, trong lồng ngực tự dưng cảm thấy vui vẻ hẳn lên.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Vậy...Xong rồi đúng không. Hôm nay không phải học nữa đúng không?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Tất nhiên là có. Các môn khác cậu thiếu kiến thức trầm trọng.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Đầu năm đến giờ có học bao giờ đâu..
Trường của cô là trường danh giá nhất nhì ở nơi xa hoa này. Lớp của cô, đồng thời cũng là của cậu ta, là một trong những lớp hội tụ toàn con ngoan trò giỏi, dĩ nhiên những gia đình tài phiệt chắc chắn không bỏ qua cơ hội cho con mình theo học.
Cô không phải ngoại lệ.
Bố mẹ của cô đã "biếu" số tiền không hề nhỏ để cô theo học lớp này, bởi vì cô chẳng có năng khiếu hay kiến thức gì, số tiền vào lại càng lớn. Vậy nên, hiện tại đó là lớp cô.
Thường thì muốn vào phải có tài năng cực giỏi, kể cả có đút tiền. Năng lực càng lớn thì tiền cần càng ít.
Tuy nhiên, cô là trường hợp đặc biệt.
Số tiền bố mẹ cô cống cho trường, kể cả xây thêm mấy ngôi trường nữa giống như bây giờ, tiền dư ra vẫn đủ để một nhân viên làm công sống thoải mái đến kiếp sau.
Trường này, với những người đã nhập học, không ai là không biết nó tham nhũng đến mức nào.
Mọi người trong lớp không ai là bố mẹ không đút lót, dù nhiều hay ít.
Chính vì vậy, cô thấy rất thoải mái với sự nuông chiều của bố mẹ cô.
Cô sống vô lo, vô nghĩ, cho đến lúc này đây, đột nhiên bố mẹ bắt cô phải học gia sư.
Thật đáng ghét.
Lại còn là cậu ta.
Cậu ta, Lê Phúc Hùng, trường hợp đặc biệt của đặc biệt.
Cậu ta vào lớp 10A6 này hoàn toàn bằng thực lực.
Không cần giáo viên hay ai nói, ai cũng tự thấy rằng cậu ta hầu như điểm tối đa tất cả các môn.
Vả lại điều kiện gia đình cậu ta cũng không thể đút để lấy điểm được.
Còn một vấn đề nữa, trường này vẫn có phần liêm chính.
Cụ thể là, điểm thi sẽ xét tầm 70% là học lực thật, 30% còn lại thì tùy vào số tiền cửa sau.
Vậy mà cậu ta vẫn vào được, lại còn là lớp 10A6 vạn người trông mong, đây đích thị là giỏi của xuất sắc.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
..Cái này là kiến thức của cấp 2.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
À..hả?
Cô khẽ giật mình, có lẽ cô chìm trong suy nghĩ hơi lâu.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Ý tôi là, hôm nay tôi sẽ nói sơ qua kiến thức cơ bản cho cậu, từ môn Lịch Sử nhé?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
À ừ..Cũng được.
Cô trong khi còn chưa hiểu lắm đã đồng ý. Và có lẽ đó là sai lầm lớn nhất đời cô.
_________
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Dừng, dừng. Dừng lại đã. Đau đầu quá, đừng giảng nữa.
Cô xoa thái dương, thở ngắn than dài. Cậu ta vừa mới giảng cái gì ấy, không phải lịch sử.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Ok, tôi sẽ nghiêm túc học, vậy nên, làm ơn, giảng dễ hiểu thôi.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Cậu chưa hiểu phần nào?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Tất cả.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
...Đây là lí do mức lương cao chăng.
Cậu ta lẩm bẩm, lời tuột khỏi miệng.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Thông cảm cho người thiếu kiến thức đi.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Hầu hết là các kiến thức tổng hợp của năm lớp 9, cậu chắc hẳn phải học hết rồi chứ?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Cậu có biết lớp mình là lớp gì không?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
...Tôi quên mất. Xin lỗi.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Thôi được rồi. Tôi hiểu rồi. Tôi nghĩ cậu chưa cần phải hiểu hẳn đâu. Đầu tiên, học thuộc trước đã. Đến cơ chúng ta sẽ tìm hiểu sau.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Trong quyển sổ này có chứa kiến thức ngắn gọn, cậu chỉ cần học thuộc trước là được.
Cậu ta đưa cho cô một quyển sổ to sần sùi, bìa trông như sắp rơi khỏi sổ. Cậu ta ắt hẳn phải dùng mài dùng mòn nó rất nhiều.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Xin lỗi nếu cậu thấy khó chịu với nó. Tôi thường dùng nó cho mình hơn nên không để ý lắm.
Cô chần chừ một lúc, sau đó miễn cưỡng mở nó ra. Ồ, bên trong trông sạch sẽ, gọn gàng kì lạ, khác hẳn bên ngoài. Chữ không đẹp nhưng đọc được.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Chỉ cần học thuộc cái này thôi?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Ừm.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Cậu học thuộc tầm một đến hai trang đầu nhé. Buổi kèm vào ngày mai, tôi sẽ thử kiểm tra cậu.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
..Đột nhiên tôi hết muốn học rồi.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Bảo tôi học thuộc thì thà bảo tôi đi thi học sinh giỏi nghe còn thiết thực hơn.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Trí nhớ tôi không tốt lắm đâu.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Cố lên, tôi tin ở cậu.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
..Uầy, nói tỉnh bơ luôn.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Cố lên. Sắp thi giữa kì rồi, nếu cậu chưa thuộc được những thứ cơ bản này thì khó lên nổi trung bình.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Chỉ cần học thuộc thôi, được chứ?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
...A. Tôi ghét học.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Vậy, hẹn gặp cậu ngày mai.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Hả..?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Gì?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Vậy thôi á?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Một buổi học tầm bao lâu vậy?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Một tiếng mỗi ngày thôi.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Cô, đưa tôi điện thoại đã.
Cô giúp việc nhanh chóng đưa cho cô.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
...Ngồi đây cũng tròn 1 tiếng thật này.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Vậy, chào cậu.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Khoan đã-
Cô vô thức giữ lấy cổ tay cậu, người chuẩn bị rời đi.
Nhưng cũng nhanh chóng nhận ra và buông tay.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Cậu...ở lại với tôi một chút nữa đi.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Ngồi nói chuyện thôi cũng được.
Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Lý do mà cô giữ cậu ta lại đây thêm lát nữa.
Đó là.
Ai mà biết.
Nhưng không hiểu sao nói chuyện với cậu ta khá vui.
Lí do cô vừa làm đống bài kiểm tra kiến thức đó theo lời cậu ta là vì khi đó cậu ta nói chuyện rất bình thường, như bao người bình thường.
Trong tiềm thức của cô, cô thường nghĩ rằng cậu ta sẽ là mẫu người nói chuyện rất văn mẫu và lịch sự, ai ngờ cậu ta có phần rất thân thiện, cũng có chút dễ gần.
Cô có chút tò mò, cũng muốn trò chuyện thêm một lát nữa.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Tôi được phép à..?
Cậu ta liếc nhìn người giúp việc, rồi lại nhìn cô, sau cũng ngồi xuống.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Cảm ơn cậu.
Nói rồi, cậu ta lôi từ trong cặp ra một xấp tài liệu to đùng.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Cái gì vậy? Hung khí hả?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Tôi muốn làm nốt bài tập đã.
Ôi không. Cái giọng bé tí như bị nhốt trong cổ họng đấy lại quay về rồi.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Cậu nói to lên chút đi được không?
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
...Thôi bỏ đi.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Này, cậu tính làm đống đó đến tận lúc về luôn?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Ừm.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Nè nè, vậy là hơi bơ đẹp tôi rồi đấy..
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Vậy tôi về nhà làm nhé? Dù sao cũng hết buổi học hôm nay rồi.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Haizz...Thôi được rồi. Chào. Hẹn gặp ngày mai.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
Chào cậu.
Bây giờ cậu ta mới về thật. Vậy là hết buổi dạy đầu tiên.
Cô bây giờ mới biết rằng.
Cậu ta nói chuyện nghe "dễ gần" mà cô bảo, thực chất chỉ là khi cậu ta dạy kèm cô.
Cụ thể là khi cô thực sự nói hoặc làm về chủ đề học. Lúc đó cậu ta mới có chút (nhỏ xíu) thoải mái trò chuyện.
Những lúc khác, cậu ta thực sự là con người lịch sự kiểu mẫu.
Bây giờ cô biết cô không ưa cậu ta ở điểm nào rồi.
Cậu ta quá nhàm chán và tẻ nhạt, cùng với đống dòng chữ "Tôi muốn ở một mình" phủ kín người.
Cùng lúc đó, một người giúp việc khác gõ cửa bước vào, nhẹ nhàng gọi cô trong khi tiến gần cô. Trên tay người giúp việc đó là một ly đồ ăn nhẹ ngon mắt.
Người giúp việc
Người giúp việc
Cô chủ ơi, bà chủ nói rằng chúng tôi làm chút đồ ăn nhẹ cho cô chủ. Mời cô ạ.
Người giúp việc cất gọn đồ (hầu như của bố cô) ở trên bàn, sau đó đặt ly xuống cho cô.
Ôi đồ ăn nhẹ. Cô thích nó.
Người giúp việc sau đó ra ngoài. Cô nhẹ nhàng múc một muỗng. Kem sữa béo béo ngọt ngọt, cô thưởng thức món ăn nhẹ của mình một cách tận hưởng.
Cô đột nhiên tò mò. Liệu có cách nào khiến cậu ta, Lê Phúc Hùng, bộc lộ cảm xúc không nhỉ?
Cậu ta hôm nay cùng lắm chỉ có hai biểu cảm, một là lạnh như băng, hay gọi cách khác là u sầu, hai là mắt hơi mở to chút vì ngạc nhiên.
Nếu cô thực sự học đống Lịch Sử kia, cậu ta sẽ lộ ra biểu cảm gì nhỉ?
Tò mò ghê.
Cô cứ thế nhâm nhi ly kem của mình.
________________________________________
Extra (1)
(Hứng thú nhất thời)
Tối hôm đó, cô, Trần Lưu Linh thực sự học thuộc đống đó, dù cô học mỗi hai trang đầu.
Cô phải mất gần một tiếng để học thuộc.
Trần Lưu Linh
Trần Lưu Linh
Nhưng phải công nhận, ngôn từ thực sự dễ hiểu.
Và cả buổi tối để nghĩ về cậu gia sư đặc biệt kia.
Cậu ta trái ngược hoàn toàn với hầu như những người cô từng quen.
Làm cô cảm thấy rất hứng thú.
Cô đột nhiên cảm thấy muốn học gia sư tiếp ghê.
_____________
Extra (2)
(Kì lạ)
Buổi tối, cậu, Lê Phúc Hùng đang làm thêm tại cửa hàng tiện lợi. Hôm nay cửa hàng vắng khách hơn mọi khi, rất thuận lợi để cậu tiện thể làm bài tập.
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng
/Thỉnh thoảng cậu ấy lại nhìn chằm chằm mình, mặt mình dính gì à?/
Cậu vừa làm vài bài tiếng anh nâng cao vừa tự hỏi. Nhưng rồi cũng gạt các suy nghĩ ngoài lề sang một bên và tiếp tục làm bài.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play