Tôi lái con Santafe đen đi trên đường. Thật là lạ, có lẽ nhờ ngủ được một giấc ngon lành mà sáng nay tôi thấy người tỉnh táo và sảnh khoái lạ. Đường giờ này vần còn ít người ,tại bữa nay cao hứng thế nào tôi lại muốn đi làm sớm để tạt qua quán cà phê hôm trước. Tôi thích sự yên tĩnh của nó. Chợt tôi lại nhớ tới con nhỏ đó, nó từng bảo cái bàn tôi ngồi là chỗ quen của nó, chứng tỏ nó cũng hay đến đó. Nhưng một người như nó mà cũng đến cái quán cà phê mà có lẽ chỉ dành cho ai thích sự yên tĩnh và nhẹ nhàng như tôi. Còn nó, tôi nghĩ sự ồn ào, náo nhiệt và sôi động hợp với nó hơn.
Tôi bước vào quán, khá bất ngờ, tôi thấy nó - con nhỏ khó ưa ngồi ngay ở cái bàn quen của nó và đang hướng đôi mắt xa xăm nhìn ra khung cửa kính. Trên bàn là đĩa bánh mỳ ốp la và cốc sinh tố sữa chua.Có lẽ nó rất thích món này hay sao mà lần nào tôi cũng thấy nó chỉ chon uống sinh tố sữa chua. Mà không biết con nhỏ đang nghĩ gì nhỉ, nhìn đôi mắt nó xa xăm thế chắc là phải đang nghĩ cái gì đó đặc biệt quan trọng lắm. Tôi đắn đo không biết có nên bước vào không. Nhỡ lại đụng độ với con bé ấy thì phiền phức lắm.
Đang suy nghĩ chợt con bé quay ngoắt ra nhìn tôi. Nó tròn xoe đôi mắt, đôi lông mày nó chợt nhíu lại rồi lại giãn ra, nó nó đưa cốc sinh tố lên miệng vừa hút vừa nhìn tôi. Tức không chịu được. Tôi không c sự lựa chọn nào khác. Tôi bước ra và cố tỉ vẻ không thèm bận tâm. tới sự có mặt của nó ở đây. Tôi chọn một cái bàn cách xa nó, tít tận trong cùng. Tôi ngồi vào chỗ và gọi đồ rồi mà con nhỏ đó vẫn cứ ngồi nhìn tôi chằm chằm. Thật chả biết vô duyên là gì. Tôi đưa mắt nhìn lại nó, nó liền đưa miếng bánh mỳ ốp la bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến cứ như là hàm ý chỉ tôi giống miếng bánh mỳ đó vậy.
Đấy, nhìn nó vậy ai có thể chấp nhận được nó là một đứa con gái xinh đẹp,dịu dàng như lời mẹ tôi nói chứ. Tôi vừa nghĩ đến thì thấy con nhỏ đứng dậy trả tiền. May quá, thế là tôi cũng thoát được nó. Nhưng không hẳn như tôi nghĩ .
- Ôi thôi chết, cháu để quên tiền ở nhà rồi. - Con nhỏ sau một hồi lục lọi khắp túi quần túi áo tá hỏa phát hiện ra nó để quên tiền ở nhà. Bất chợt, tôi bắt gặp ánh mắt cầu cứu của nó. Tôi quay mặt đi, không thèm nhìn và giả vờ như mình đang phải tập trung vào đồ ăn trên bàn. Tôi biết con nhỏ đang nhìn tôi dữ lắm. ánh mắt hình viên đạn cũng nên vì tôi thấy gáy tôi nóng bừng mà. Hì, hình như tôi thấy sướng. Mà tệ thật, từ lúc nào tôi lại đi chấp trẻ con thế này!?! Ngưng thôi, ai bảo con bé đó có thù oán với tôi chứ!
Đang mỉm cười sung sướng thì tôi giật mình bởi tiếng con bé. Nó đứng cạnh tôi lúc nào không hay.
- Chú có thể cho cháu mượn tiền được không?
Tôi ngước lên nhìn nó.
- Không có tiền mà cũng đi ăn sao cô bé?
- Chú...!- Mặt nó nóng đỏ, có lẽ nó đang rất giận.
Mặc kệ thôi tôi chả bận tâm.
- Cháu quên tiền ở nhà. Nếu biết không có tiền cháu đã không vào!
Tôi cười khẩy:
- Biết trước thì đã giàu cô bé ạ!
- Thế tóm lại là chú có cho cháu mượn tiền không?- Nó gần như gắt lên với tôi. Tôi định quạng lại nó cơ, nhưng thấy mắt nó hình như ươn ướt, tôi lại thôi.
- Được, coi như mời một người quen vậy. Được chứ!- Nó gật đầu cái "rộp" mới sợ
Updated 61 Episodes
Comments
⚘ Rjyu ⚘
chéo ko tg
2020-12-26
1