Anh đợi bọn em lâu chưa?
("Không, anh chỉ đợi mỗi em thôi mà, đâu có đợi thêm con nhỏ "kì đà cản mũi" kia.")
- À không! Anh cũng vừa tới thôi!
- Em không biết là hôm nay anh mời cả Vy Vy đấy, nó bắt tội em phải quay ngược đường phi xe đến trường đón nó.
- Thì hôm nay chú Tô có lời mời em đâu nỡ từ chối! – Nó háy mắt nhìn tôi, trời ơi con nhỏ đáng ghét kia, tôi đâu có thèm mời nó chứ, tôi không có lòng tốt đó đâu.
- Chú tưởng là cháu sẽ không đến vì cháu bảo chú bị trúng gió mới mời cháu mà! – Tôi cố làm nó phải dơ mặt.
- Vy Vy em nói thế sao? – Thanh Uyển quay sang em mình tỏ rõ vẻ không hài lòng.
- Thì tự dưng lại mời em đi ăn, không nói rõ là đi cùng chị thì em mới bảo là trúng gió chứ! – Nó quay sang phía tôi. - Vậy có nghĩa là chú không hài lòng khi có sự xuất hiện của cháu ở đây? Cháu chỉ sợ chú buồn vì mất công mời mà cháu lại từ chối! Hoá ra là cháu nhầm. Vậy cháu về vậy! – Tôi gần như tím mặt bởi những gì con nhỏ đó nói.
- Chú... chú không hề có ý đó!
- Ai biết được!
- Vy Vy!... Anh Tô, anh đừng để ý, con bé nó trêu anh đó!
Trêu ư? Nó không trêu đâu, nó đang giết tôi thì đúng hơn. Dù máu tôi đã dâng lên đến não nhưng thôi, tôi phải cố nhịn nếu không sẽ sập vào bẫy của con nhỏ đáng ghét kia. Nó muốn tôi phải nóng giận đây mà. Đã thế tôi phải vui cho nó biết tay.
- Hì, người lớn không nên chấp trẻ con mà! Vy Vy này, chú rất muốn mời cháu đi ăn cùng mà. Bữa trước thấy cháu ăn ngon vậy đoán là cháu thích ăn mấy món ở đây. Cháu đến là chú vui lắm đó, đang buồn vì cứ nghĩ cháu giận chú nên không thèm tới.
- Chú có lòng tốt vậy à? Vậy hôm nay chú có lòng, cháu xin có dạ!
Thế là lại một buổi được ăn cơm cùng Thanh Uyển đã bị con nhỏ trời đánh – kì đà cản mũi phá đám! Tôi chỉ giận là không làm gì được nó bởi sau nó có thần hộ mệnh là bà chị xinh đẹp đang ngồi đối diện tôi đây. Nhìn cô ấy mà tôi càng giận con nhỏ đáng ghét kia hơn. Nếu hôm nay nó không có ở đây thì tôi đã có thể chuyện trò vui vẻ với Thanh Uyển rồi. Ôi sao ông trời chả thương tôi vậy, sao cứ cho con nhỏ ám quẻ tôi suốt thế ?
Bây giờ cái tôi quan tâm là diễn biến tếu theo đây của nó, khỏi cần nghĩ tôi cũng biết được diễn biến tiếp theo của buổi gặp mặt hôm nay như thế nào. Nếu người chị nào mà vớ phải cô em thế này chắc sẽ ế dài dài quá. Chắc Thanh Uyển cũng phải chật vật với cô em này lắm đây, một phút mặc niệm chia sẻ nỗi khổ này cùng Thanh Uyển.
- Sao chú không gọi món đi? Nhìn chằm chằm mặt cháu làm gì? Bộ mặt cháu dính gì hả? Nhìn ánh mắt của chú kìa như muốn ăn tươi nuốt sống cháu vậy! Có phải đang nói xấu cháu trong đầu không đó?
( mắt nhóc có hỏa nhãn kim tinh hả? Sao biết mình đang nói xấu nó)
- Không có nha! Hai chị em gọi món chưa?
- Còn phải đợi chú nói hả??? Chú cứ đơ lúc nữa đi đến lúc đó chỉ việc trả tiền thôi đó.
Thanh Uyển nhìn nó với ánh mắt bó tay bất lục mà thở dài xấu hổ nói với tôi.
- Xin lỗi anh Tô, ở nhà Vy Vy được chiều quen rồi nên hơi thất lễ chút, mong anh không để bụng.
- Không sao! Vy Vy rất đáng yêu! Với cả giữa em và anh không cần xưng hô khách sáo vậy đâu. Cứ gọi anh là Dật Chỉ là được.
Vậy thì hơi thất lễ quá ạ!
- Không sao anh rất lấy làm vinh hạnh.
- Vâng! Anh Dật Chỉ.
Đang nói chuyện thì con bé phá đám kia lại chen ngang...
- Đồ ăn ra rồi kìa chú và chị mau ăn đi!
Chú và chị ? Má nó thật là muốn đem con nhóc này đá sang Châu Phi mà, dù minh có nhiều tuổi đi nữa thì vẫn đẹp trai tiêu soái ngời ngời nhé! Thế mà lại bị con nhóc kém mình mười hai tuổi gọi là chú....
Sau đó bữa ăn kết thúc không như mong đọi của tôi.
Updated 61 Episodes
Comments