[Dương Kiều] Yêu Tinh

[Dương Kiều] Yêu Tinh

Reup #1

*đã thay đổi và reup*
***
trong phòng bệnh
Đăng Dương hướng ánh mắt lên trời
tay phải thì đang truyền dịch
ánh mắt cậu vô hồn chứa đựng sự mệt mỏi
bàn tay cậu khẽ rung dường như có dấu hiệu lờ mờ tỉnh táo lại
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
tính ra chưa kịp làm gì luôn đó
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
thứ yếu đúi
có 1 người đang ngồi bắt chéo chân cạnh giường bệnh hai tay thì chống cằm chờ đợi
mái tóc đỏ, phần đuôi mắt sắc lẹm còn tròng mắt có phần sáng màu
thật khó để đánh giá nhang sắc ấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ưm..ơ..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
cái gì
lắp bắp được dăm ba chữ
đôi đồng tử cậu mở to khi nhận ra bản thân đang nằm trong viện
còn phải truyền dịch nữa chứ
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
tỉnh rồiii
người kia thất cậu tỉnh lại thì hiện rõ trên khuôn mặt sự vui vẻ
đôi tay đang chống cằm kia từ từ đỡ cậu ngồi dậy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ơ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
sao tôi ở đây
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
cậu là ai vậy
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
giỡn hả trời
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
ngất có tí mà lăn ra mất trí nhớ hả
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
ai cho
Dương im lặng nhìn chằm chằm vào em rồi 2 hàng lông mày nhướng lên như nhớ ra gì đó
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ma nữ!!
*bốp*
**
để giải thích cho tình huống hiện tại phải quay về vài tiếng trước
khi Trần Đăng Dương về quê thăm gia đình cậu đã quyết định thăm lại nhà kho của ông nội
nó nằm khá xa nhà phải đi xe tận mười lăm phút để đến nơi
ông nội cậu là một thầy pháp có tiếng
nhưng ông chỉ xem bói cho bà con làng xóm chứ tuyệt nhiên không bao giờ làm trừ tà
ngày bé ông bói cho cậu một quẻ
bảo rằng sự nghiệp của cậu sẽ dễ dàng thăng tiến
nhưng buồn thay tình duyên của cậu lại tỉ lệ nghịch với sự nghiệp
và đúng vậy
cậu vừa phải chia tay mối tình 5 năm của mình từ năm ngoái
sau 1 năm đấy cậu quyết định dành thời gian cho người thân và bạn bè nhiều hơn
và hôm nay cậu về lại quê nhà để thăm gia đình
thăm ông nội
mộ phần của ông được chôn cất cạnh căn nhà kho ấy
bên cạnh là mộ phần của bà
cậu ngồi trước 2 bia mộ tâm sự 1 lúc
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ông bà có nhớ con không
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương của ông bà lớn rồi đây
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
con lớn lên đẹp trai như lời bà nói luôn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
con cũng kiếm được nhiều tiền lắm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
tháng trước còn dẫn cả nhà đi du lịch nữa
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ông bà có tự hào không ạ
Đăng Dương dù lớn thì vẫn là cháu của ông bà
cậu như một đứa trẻ ngồi luyên thuyên kể đủ thứ chuyện trên đời
sau một lúc lâu cậu cũng chịu đứng dậy
nhìn chăm chú vào 2 bia mộ ấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
con muốn ông bà sống được lâu hơn nữa cơ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
con còn chưa mua được lọ yến nào cho ông hay chiếc khăn ấm nào cho bà mà..
2 hàng mi cậu có phần trĩu xuống
nhìn vào năm mất được in trên hai phần mộ là cùng ngày tháng năm cậu có chút nhẹ lòng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
hồi đó ông đùa là không muốn bà mất trước vì thiếu bà ông sống không được
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy mà hôm ấy 2 người lại năm tay nhau rồi thiếp đi như thế
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
thế là ông không buồn nữa rồi nhó
cậu phủi tay rồi vào trong nhà kho
ở đây là nơi ông và bà để lại những kỉ vật về tình yêu của họ
từ nhứng bức ảnh ngày trẻ
đến những bó hoa đã khô
những chiếc khăn mùi xoa được thêu tay lên những hình thù xinh xắn
tất cả đều nói lên 1 tình yêu đẹp của 2 người
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ngày đó ông bảo mình lớn lên yêu đương trắc trở lắm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
mà hồi đấy biết gì đâu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
yêu là gì có khi còn không biết chứ ở đó mà duyên phận trắc trở
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ấy vậy mà mình lại thích ở đây
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ngắm nhìn thứ mình không có
độc thoại 1 hồi cậu đá mắt sang 1 chiếc lọ sứ
nó nằm ngay cạnh bức ảnh cả đại gia đình cậu
Đăng Dương tiến tới cẩn thận cầm lấy
cảm nhận lớp bụi dày bám theo thời gian trên thân bình
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
gì vậy nhỉ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
mình chưa thấy nó bao giờ
ngắm nghía 1 hồi cậu lại quyết định để nó về chỗ cũ
bỗng
một con chuột nhắt chạy đâm vào bàn chân cậu
cậu giật mình mà buông tay cái lọ cũng theo đó rơi xuống vỡ toang
một làng xương đen từ đó bay lên bao quanh lấy cậu nó làm cậu ho sặc sụa
rồi có 1 lực đẩy cậu ngã ra đằng sau
1 dáng người mảnh mai đang ngồi đè lên cơ thể cậu hai tay nâng mặt cậu lên
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
chu choa
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
cọng tươii
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
sao mà đẹp trai dữ vậy
đối diện với đôi mắt xanh ngọc có phần dữ tợn sự xuất hiện bất ngờ của ả Đăng Dương hoảng hốt vội đẩy mạnh ả ra rồi chạy đi
nhưng chưa chạy được bao xa cậu dẵm lên con chuột vừa nãy rồi ngã đập mạnh đầu xuống đất
**
trở lại hiện tại
sau khi nếm thử quy tắc bàn tay phải của Thanh Pháp cậu nín thinh đợi em nói
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
e hèm
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
tôi đây là Thanh Pháp lấy niên hiệu là Kiều
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
là 1 yêu nữ duyên dáng dễ thương dịu dàng
ả vừa nói vừa giả vờ chỉnh lại tóc đôi mắt nhìn hướng lên trần
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
cậu chui từ cái lọ đó ra hả
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
là phong ấn!!
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
ai lại dùng từ "chui "
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp(Kiều)
trời ơi không có sang gì hết
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ờm ờ..

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play