Vân Tôn Truyền Kì

Vân Tôn Truyền Kì

Chương 1: Toàn Thôn Bị Diệt

Aaaa!!! Tiên sư đại nhân tha mạng!!

- Con gái.. con gái ta...

- A!! Tại sao...

Khắp nơi đều là tiếng người ai oán khóc than, máu chảy thành dòng, thây phơi đầy đường, thật là một buổi luyện ngục giữa trần gian.

- Tiên sư đại nhân.. làm.. làm... ơn tha cho chúng ta..

- Cút đi!

Bốp!

Tên được gọi là tiên nhân kia, ánh mắt sắc lạnh rõ ràng không coi những phàm nhân ở đây là người, ngay cả súc sinh cũng không bằng.

- Có trách thì trách tên ma đầu Lý Vân Nha đã từng tới đây, ai biết các ngươi có tâm tu ma hay không?

- Thôn Bạch Kì chúng ta... hự.. dưới chân thiên tử luôn theo cửu phái tứ tông.. hiệu trung hoàng tộc...

- Bản tiên lười nghe các ngươi nói, súc sinh chính là súc sinh, chết vài mạng thì sao chứ? Còn vì các ngươi trách tội lên đầu tu sĩ chúng ta?

Ngày 12 tháng 7 năm Hiền Đức thì bảy, toàn bộ Đế Quốc Linh Huyền trải qua một trận gió tanh mưa máu. Gần hai mươi vạn thường dân vì cớ "tru sát đại ma đầu Lý Vân Nha" mà bị tu tiên giả đại khai sát giới.

Hơn năm nghìn thôn làng bị huyết vụ bao phủ, đại sát tràng như vậy vẫn là trước nay chưa từng có.

Sau khi Lý Vân Nha được báo cáo là đã bị Thái Thượng Trưởng Lão của Tam Đại Cổ Tộc hợp lực tru sát mới lắng xuống.

Ngày 20 tháng 6 năm Hiền Đức thứ bảy, thôn Bạch Kì...

- Cha... cha...

- Con trai, tiên nhân nổi giận chúng ta không thể thù, không thể oán....

- Khụ... cha cũng không mong con trả thù...

- Chỉ..khụ.. mong con sống tốt..

Nói rồi người tráng niên kia buông tay, ngã xuống bên thềm tuyết lạnh, trong nhà đồ ăn rơi dưới đất cũng đã nguội lạnh từ lâu.

- Này, Tần đạo hữu đi thôi, nơi này xong việc rồi.

- Diệp đạo hữu, vẫn còn một thằng nhóc.

Người họ Tần kia giương kiếm lên sát ý tràn ngập thì bị người họ Diệp ngăn cản:

- Đi thôi, thời tiết thế này tên nhóc đó sống cũng không lâu đâu.

- Hừm, nghe theo đạo hữu.

Nói rồi người họ Tần kia ngự kiếm bay đi, chỉ còn người họ Diệp ở lại.

- Nhóc con, ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây.

Keng

Hắn ném một cây kiếm sắt xuống đất, nói:

- Sống được hay không phải xem tạo hóa của ngươi rồi.

Xong rồi cũng ngự kiếm bay đi. Lúc này trên dưới thôn Bạch Kì tổng cộng bốn trăm bảy mươi hai người toàn bộ trừ Vân Thần đều chết sạch. Vân Gia một mạch bảy mươi ngươi già, trẻ, lớn, bé ngay cả gia súc cũng bị giết sạch. Tai sản cũng bị lấy đi hết giờ đây tên nhóc Vân Thần là người duy nhất còn sống. Hắn mới sáu tuổi, đã bị người diệt tộc, không khỏi sinh ra một tia băng lãnh trong lòng.

Hắn cầm kiếm, chạy vào nhà lục lọi khó khăn lắm mới tìm thấy được sót lại hơn một lạng vàng, hai mươi lạng bạc với hơn trăm văn kim tiền. Rồi chạy vụt đi trong màn tuyết giá lạnh.

Hắn cứ chạy, cứ chạy, chạy một mạch không ngừng. Dù là trẻ con nhưng sinh ra ở một nhà như họ Vân, từ lúc năm tuổi đã trải nghiệm kinh doanh và cuộc đời, từ thâm tâm một tên nhóc như hắn biết nếu dừng lại thì sẽ chết mà chết thì sẽ không thể sống tốt như cha nói.

Cứ như vậy hắn chạy vào một hang động, nằm gục xuống. Hắn lạnh, lạnh đến cùng cực. Lúc này hắn muốn ăn gì đó, nhưng không có, hang động này được là ấm áp hơn bên ngoài nhưng rõ ràng là không có đồ ăn.

Hắn nhắm mắt, ngất đi.

Phù...

Từ bên ngoài thổi vào một làn kinh phong, nhưng không tàn bạo còn có chút tiên khí ấm áp.

- Hử? Ở đây thế mà có một nhóc con?

- Sư phụ, người xem.

- Hmm, trong điều kiện này mà chạy hơn hai dặm đường, thân thể tên nhóc này không tệ. Chỉ tiếc là không có linh căn, chỉ có cơ thể được rèn luyện tốt một chút.

- Chạy hai dặm đường ư? Sư phụ người không nhầm chứ? Nó chỉ là tên nhóc tầm năm, sáu tuổi. Đừng nói điều kiện bình thường, phàm nhân sáu tuổi có thể chạy trong điều kiện bão tuyết sao??

- Ta không nhầm đâu, chân nó bị tuyết lạnh, hàn khí nhập vào tận xương, còn chưa kể nó liều mạng chạy đến mức khí tiên thiên trong người chỉ còn thoi thóp. Ngươi mở cảm ý lên cảm nhận đi.

Nữ tử kia làm theo, trên mặt đất từng dấu chân nhỏ ngập khí tiên thiên hiển ra, cảm ý theo dấu chân đi trọn vẹn hai dặm.

- Đây...

- Khao khát sống rất mãnh liệt, nhưng ta không thể nhận nó được. Chỉ có thể cứu nó một mạng, sống chết sau này, tự có tạo hóa của nó.

Nói rồi, người "sư phụ" khi bóp nát một cái gì đó, hương thơm ngào ngạt đổ vào trong người Vân Thần. Sau đó, hắn hoàn toàn mất ý thức trong cảm giác thoải mái đó.

- Ha!

Vân Thần bừng tỉnh, đây là lần đầu tiên cậu thấy khỏe khoắn như vậy.

Không nghĩ ngợi gì cậu lại chạy, chạy một mạch nhưng không hiểu sao lần này cậu lại không thấy mệt mỏi.

Bảy ngày sau, cậu vừa chạy, vừa nghỉ, vừa dừng chân ở các quán ven đường, một mạch đi đến chân núi của một tông môn - Vân Sơn.

Vân Sơn là tông môn nhỏ trụ ở thành Vân Sơn, lấy Vân Sơn làm tổng đà, thanh danh không tệ.

- Vân Thần, đến Tông Vân Sơn tầm sư học đạo!

Cậu ngay lập tức quỳ xuống, dập đầu hướng về Vân Sơn. Chỉ một lúc sau, một nam tử ngự kiếm đi ra. Chắp tay cúi chào và chỉ một câu nói:

- Ngươi không có linh căn, vô pháp tu tiên, tông ta từ chối thu nhận mời đi cho.

Rồi hắn nhập sơn, để lại Vân Thần một mặt ngơ ngác. Hắn không phải dạng cứng đầu chấp nhất, ngoài ra tiên sư kia còn thể hiện sự tôn trọng nhất định với hắn, dù không hắn có thể làm gì. Một tên nhóc sáu tuổi mà thôi.

Nói rồi, hắn cứ đi dạo trong thành Vân Sơn, cho đến khi thấy một tấm bảng: Tìm người phụ bán.

Chỉ một câu như vậy, Vân Thần cầm tấm bảng ấy vào trong.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play