Phương Tuyết cầm đơn xin nghỉ phép trên tay đi đến phòng quản lý nhân sự của sở cảnh sát, cô quyết định sẽ nghỉ ngơi vài ngày sau một năm làm việc chăm chỉ. Là một bác sĩ pháp y, công việc của cô rất bận rộn vì thiếu nhân lực. Cô không quá ngạc nhiên về điều đó, pháp y là công việc không mấy vui vẻ, ngày ngày phải đối mặt với xác chết mà lương lại thấp. Nếu không phải vì đam mê với công việc thì không thể thei nghề này được. Gần đây phòng pháp y đã có thêm người, cô nghĩ mình có thể trông cậy vào họ và nghỉ ngơi vài hôm.
Mặc dù nói là sẽ nghỉ phép để thư giãn nhưng Phương Tuyết vẫn chưa biết nên đi đâu hay làm gì. Mọi khi cô vẫn luôn hào hứng với công việc, với những vụ án. Cô nghĩ liệu mình có thật sự cần nghỉ ngơi không hay chỉ là đang làm theo số đông. Nhưng đã làm đơn xin nghỉ rồi thì không nên rút lại, cô vẫn tới đưa giấy nghỉ phép cho người quản lý.
“Bác sĩ Phương, đúng là cô cần có vài ngày nghỉ ngơi để phục hồi thể chất và tinh thần. Công việc pháp y rất áp lực, đặc biệt là với phụ nữ như cô. Mà cô với sếp cô có hẹn với nhau à?” Người quản lý nhân sự hỏi.
“Tôi có hẹn với ai cơ? Sếp Thái à? Sếp cũng xin nghỉ phép ư?” Phương Tuyết khá ngạc nhiên, cô chưa bao giờ thấy sếp cô, thanh tra Thái Viễn Sơn, nghỉ phép. Chưa nói đến việc nghỉ phép, ngay cả quá trình làm việc bình thường, Thái Viễn Sơn cũng vô cùng năng nổ, rất hiếm khi thấy nghỉ ngơi. Cô không rõ nếu không làm việc thì sếp cô sẽ làm những gì, cô không biết tí gì về sở thích cá nhân của Thái Viễn Sơn.
“Phải, cùng ngày với cô. Nhưng cô cứ yên tâm, thiếu hai người thì sở cảnh sát vẫn hoạt động ổn nên cô vẫn được duyệt cho nghỉ thôi.”
Phương Tuyết không để ý đến lời anh ta nữa, cô đang tò mò về kế hoạch nghỉ phép của Thái Viễn Sơn. Anh không giống kiểu người sẽ tụ tập bạn bè để tiệc tùng, cô cũng không nghĩ Thái Viễn Sơn là kiểu người thích du lịch. Khả năng suy luận được rèn giũa sau nhiều vụ án không giúp cô đoán được gì thêm, Phương Tuyết nghĩ rằng tốt nhất vẫn là nên hỏi thẳng.
Thái Viễn Sơn lúc này đang cùng hai cấp dưới thân cận nhất là Trịnh Danh và Tô Ngọc Long đi điều tra một vụ cướp có vũ trang. Do không có xác chết nào nên họ không gọi cho cô. Phương Tuyết nghe được rằng đây chỉ là một vụ cướp đơn giản nên có lẽ họ sẽ sớm hoàn thành công việc. Cô nhìn thấy trên bàn của Thái Viễn Sơn có một vé tàu thủy, địa điểm đến là một hòn đảo, thời gian là ngày mà anh đã xin nghỉ phép.
Phương Tuyết tò mò về nơi đó nên đã lên mạng và tìm kiếm thông tin. Hòn đảo tên là Lãng Vân, là một khu du lịch khá nổi tiếng. Theo mô tả trên mạng, đây là nơi quy tụ những bãi biển cực đẹp, có vùng thì hoang sơ vẻ tự nhiên, cũng có khu lại vô cùng hiện đại. Việc một người chọn nơi đó làm nơi nghỉ mát không có gì là lạ, nhưng cô nhớ khá rõ rằng Thái Viễn Sơn từng bảo không thích đi biển khi họ nói chuyện phiếm với nhau. Anh cho rằng việc bơi lội hoặc ngâm mình dưới nước hay tắm nắng và đi trên bãi cát không có gì là thú vị.
Tiếp tục tìm kiếm thông tin, cô biết được thêm rằng nơi này còn được biết đến với những hoạt động giải trí người lớn. Tất nhiên đó chỉ là lời kể của cư dân mạng chứ không quảng cáo công khai. Phương Tuyết thầm nghĩ nếu không phải đi biển thì chẳng lẽ lại đến những nơi đó. Đối với cảnh sát thì không thể dính tới những việc như vậy, việc lựa chọn một nơi xa để hành sự là điều có thể hiểu. Tuy nhiên cô lại không nghĩ Thái Viễn Sơn là người như vậy. Nhưng nghĩ lại thì khó ai hiểu được người ta nghĩ gì.
Phương Tuyết cảm thấy khả năng suy luận của mình vẫn còn quá kém, cô vẫn chưa đoán được Thái Viễn Sơn muốn dùng ngày nghỉ của mình vào việc gì. Cô không còn ý định hỏi thẳng vào lúc này nữa, cô đã có một kế hoạch khác.
Công việc của cô là ở trong phòng giải phẫu, chưa từng tham gia vào công việc của trinh sát. Mặc dù cô vẫn thường đi tới hiện trường nhưng những việc như theo dõi tội phạm hay điều tra ở tiền tuyến không phải nhiệm vụ của cô. Thế nên lần này Phương Tuyết muốn thử cảm giác của một cảnh giác điều tra như Trịnh Danh hay Tô Ngọc Long. Đối tượng điều tra của cô lần này sẽ là Thái Viễn Sơn, cô sẽ tìm hiểu xem anh đang định đi đâu và làm gì.
Dù biết theo dõi cuộc sống riêng tư của người khác là không lịch sự, nhưng chỉ để biết thêm về sở thích của cấp trên thì Phương Tuyết nghĩ cũng không xấu gì. Còn nếu như Thái Viễn Sơn đúng là định đến những nơi không hay ho thì xem như cô có thể vạch trần một người cảnh sát không liêm chính. Cuối cùng cô đưa ra quyết định về kế hoạch cho kì nghỉ sắp tới của mình, đó chính là tới đảo Lãng Vân.
Updated 20 Episodes
Comments