Chuyện Anh Thích Em, Em Biết Chưa?
Chapter 3 - Buồn của em
Sau ngày hôm đó, Bội Thu nhà ta lại phải cắn răng chịu đựng không gặp bạn gái trong khoảng thời gian 7 ngày.
Mặc dù rất đau khổ nhưng cũng không còn cách nào khác vì cậu rất tôn trọng quyết định của bạn gái.
Hôm nay cậu dậy sớm sau đó làm việc nhà, làm đồ ăn sáng cho cha mẹ, ăn sáng cùng cha mẹ sau đó liền rời khỏi nhà.
Lưu Bội Thu
Hôm nay phải cố gắng mới được.
Bội Thu dẫn con xe vision ra ngoài và chạy đến trường dạy vẽ.
Thật ra cậu có ước mơ là trở thành một họa sĩ nổi tiếng.
Cậu đã ấp ủ từ rất lâu rồi, thường ngày vẫn chạy đi học không bỏ ngày nào trừ chủ nhật được nghỉ ra.
Cậu vui vẻ vừa chạy vừa huýt sáo, xung quanh tươi sáng như có hoa nở.
Bội Thu dừng ở cột đèn đỏ.
Lưu Bội Thu
/Ngẩn đầu lên nhìn/
Cột đèn đỏ báo thời gian đếm ngược đến tận 100 giây, vừa nhìn thấy cậu đã muốn chửi thề rồi.
Lưu Bội Thu
*Đúng là mất thời gian mà, tốn 3 phút ở đây đúng là lãng phí cuộc đời.*
Lưu Bội Thu
/Nhìn ngang ngó dọc/
Trong thời gian chờ đợi, Bội Thu bấc giác nhìn xung quanh, phía sau cậu đông chật kín, bên phải bên trái đều vậy.
Tình cờ thay, cậu bắt gặp một ánh mắt vừa lạ vừa quen trên chiếc ôto đen bên trái.
Dù rằng cách một lớp kính nhưng lại cảm nhận rất rõ.
Nhìn mãi nhìn mãi, nhìn đắm đuối nhìn say sưa.
Bất ngờ thay lúc này chiếc kính chắn gió lại được hạ xuống.
Hạ tới đâu tim cậu run tới đó nhưng như có ma thuật khiến cậu không thể xoay mặt đi.
Chiếc kính chắn gió được hạ xuống, ngay lập tức một luồn khí lạnh toát ra từ trong xe bao trùm lấy cơ thể cậu.
Có lẽ là máy lạnh trong xe.
Ánh mắt lạnh lẽo như elsa, khuôn mặt đó, thần thái đó, không lệch đi đâu được.
Lưu Bội Thu
*Là cái người trơ trẽn ở tiệm mỹ phẩm!*
Giây phút đó nỗi uất ức mà cậu phải chịu lúc ở tiệm mỹ phẩm bỗng trỗi dậy,
Kèm theo một chút ngưỡng mộ.
Một tay cầm vô lăng, một bên dựa vào thành ghế, mắt chăm chú nhìn phía trước đầy khí chất.
Hôm nay người đó không mặt suit mà diện một chiếc sơ mi đen, săn tay áo hai bên tay, lộ ra cánh tay săn chắc mạnh mẽ cùng với những đường gân lộ ra rất rõ.
Nhìn có vẻ là người thuộc tầng lớp thượng lưu lắm tiền, kiểu con ông cháu cha, sinh ra đã ở vạch đích kiểu vậy.
Nhìn người đó, càng nhìn càng khiến cậu thấy khó chịu.
Nhưng không hiểu tại sao cậu lại cưa muốn nhìn.
Lưu Bội Thu
*Đúng là xui xẻo mà.*
Lưu Bội Thu
*Hôm nay mình bước chân nào ra khỏi nhà thế nhỉ? Sao lại đụng trúng cái người này chứ?*
Lưu Bội Thu
*Lần trước hắn ta còn nói mình giả tạo, trong khi mình giúp đỡ thiện chí tới vậy.*
Lưu Bội Thu
/Nhìn chằm chặp/
Lưu Bội Thu
*Nói đi cũng phải nói lại, công nhận hắn ngầu thiệt.*
Lưu Bội Thu
*Dáng người to lớn, phong thái còn rất nam tính lịch lãm...*
Lưu Bội Thu
*Gu của bé Duyên có phải là kiểu người giống vậy không ta?*
Lưu Bội Thu
/Ngơ ngác ngắm nhìn/
Cậu lúc này như bị thôi miên nhìn người ta đắm đuối, bị chìm vào những suy nghĩ của mình.
Hạ Du Yên
/Cũng nhìn chằm chằm cậu/
Hắn đăm chiêu nhìn cậu một lúc.
Cậu khi nhận ra mình vừa rồi nhìn chằm chằm người ta thì hốt hoảng không thôi.
Lưu Bội Thu
*M..mình bị gì vậy??*
Lưu Bội Thu
/Nhìn lên đèn đỏ/
May mắn thay đèn đỏ lúc này đã bắt đầu đếm ngược 3 2 1, cậu vội vàng lên ga phóng đi ngay vì quá ngượng.
Lưu Bội Thu
*Aiiiizzzz chết tiệt, mày đang làm cái quái gì vậy hả? Ngượng quá đi mất!*
Khoảng mấy tháng sau, lúc này ruộng lúa nhà Bội Thu đã tới hồi thu hoạch rồi.
Hạt lúa chín vàng thơm ngát cả cánh đồng vàng ươm, nhìn thôi đã thấy mát mắt rồi. Nhìn từ xa y như một tấm thảm vàng khổng lồ vậy.
Lúa chín chải dài từ đầu huyện đến cuối huyện, đi đâu cũng sẽ thấy một màu vàng ươm bắt mắt.
Cha Bội Thu lúc này điều động người đi cắt lúa, trên cánh đồng lúa chảy dài đều là những máy cắt lúa và những người nông dân hăng say làm việc, khung cảnh thật bình yên biết bao.
Bội Thu ở một bên khoảng ruộng chơ chọi đã được thu hoạch.
Ngồi trên ghế với một giá đỡ và khung tranh lớn, cậu đang phác thảo lại khung cảnh trước mắt.
Trong khung tranh là cảnh tượng những người nông dân và những chiếc máy cắt lúa, từng công đoạn đều được phát họa rất rõ ràng, đẹp mắt.
Cậu rất thích vẽ tranh, nhất là khi ngồi một mình ở nơi yên bình như này.
Khi đó tâm trí của cậu rất thoải mái, không cần nghĩ gì hết mà chỉ việc vẽ thôi.
Lưu Bội Thu
/Cầm cọ phết lấy màu vàng nhạt acrylic đã pha/
Lưu Bội Thu
/Thuần thục tô lên tranh/
Bội Thu thích nhất là vẽ phong cảnh, thích đến nỗi những bức tranh của cậu hầu như chỉ toàn là vẽ về ruộng.
Có bức vẽ những ngọn lúa chỉ mới mọc mầm lởm chởm trên ruộng.
Có bức vẽ lúc lúa đã chín vàng ươm.
Lúa mọc cao đến đâu cậu sẽ vẽ đến đó, và bây giờ là lúc thu hoạch lúa.
Cậu muốn vẽ làm kỷ niệm để khi nào đó nếu cánh đồng không còn thì cậu vẫn sẽ có thể nhìn thấy nó qua tranh của mình.
Một người một góc trời như vậy, không màn nắng nóng, cậu ngồi vẽ đến khi trời bắt đầu sập tối, lúc đó mọi người cũng đã làm xong công việc và trở về nhà.
Cậu cũng vậy, đã hoàn thành bức tranh của mình.
Cậu vui vẻ ngồi ngắm nghía hết thảy từng góc từng góc trong tác phẩm của mình.
Trong bức tranh là khung cảnh một nửa cánh đồng trơ trọi đã được thu hoạch, một nữa khoảng ruộng là máy cày đang làm việc cùng với những người nông dân cần mẫn làm việc.
Khung cảnh yên bình mà cũng hỗn loạn, gợi lên cảm giác mơ hồ về cuộc sống, khi hai khoảng trời tách biệt rõ rệt và còn tạo lên một cảm giác nuối tiếc đau thương khó tả.
Cha Bội Thu
Sao giờ này còn chưa về nữa vậy con?
Cha Bội Thu
Mẹ mày ở nhà đang chửi cha kìa, mau về ăn cơm thôi con.
Lưu Bội Thu
/Ngẩn lên nhìn/
Mặt cậu giờ dính màu vẽ lem luốc như mèo.
Lưu Bội Thu
Cha qua đây xem đi.
Cha Bội Thu
/Chắp tay sau lưng chậm rãi đi/
Lưu Bội Thu
Thành quả từ sáng đến giờ của con đó, cha thấy sao?
Cha nhìn thấy bức tranh liền nhăn mặt, không đoán được đang nghĩ gì.
Cha Bội Thu
Con đúng là thiên tài rồi, nhanh về khoe với mẹ con đi, bà ấy nhìn thấy chắc chắn sẽ thích lắm.
Cha cậu nhìn thấy bức tranh bỗng dưng rất vui, như thể muốn khoe với cả thế giới rằng cậu là con trai mình vậy.
Lưu Bội Thu
*Lại nữa rồi.*
Lạ kỳ là khi nghe thấy cha khen không làm cậu vui mà ngược lại còn thấy trong lòng nặng trĩu.
Lưu Bội Thu
Cha không cần phải phản ứng thái quá như vậy để làm con vui đâu, bức tranh này nhìn vào là biết bị lỗi sắc độ, bố cục cũng không hoàn hảo, nhìn vào là biết nghiệp dư rồi.
Lưu Bội Thu
Con biết cha muốn con vui nên mới khen nhưng mà cha diễn nhìn lộ liễu quá, con không thể hưởng ứng theo như vậy được.
Cha Bội Thu
Ơ hay cái thằng này! Cha thấy cái gì đẹp thì khen thôi, mắc gì mày nói cha giả tạo hả?
Lưu Bội Thu
/Lúng túng bật dậy/
Lưu Bội Thu
Kh..không phải đâu, ý con không phải vậy, ý của con là cha cứ nhận xét theo cảm nhận của mình thôi, đừng cố ép buộc bản thân phải thấy đẹp, ý con là vậy.
Lưu Bội Thu
/Sụ mặt/ Thôi mình về thôi cha, trời cũng bắt đầu tối rồi.
Cha Bội Thu
*Thằng bé sao thế nhỉ?*
Tối đó cả nhà cậu vẫn như mọi khi quây quần ăn cơm cùng nhau.
Cha vừa về tới nhà đã gấp gáp khoe bức tranh của cậu với mẹ, mẹ vừa nhìn đã khen đáo để con trai y như cha.
Nhưng không hiểu sao được người khác khen lại khiến cậu không vui nổi.
Nguồn cơn bắt đầu từ mấy ngày trước.
Lúc đó Bội Thu nhà ta đang ở lớp dạy vẽ, ngồi vẽ tranh cùng với rất nhiều học sinh khác.
Những khung tranh được xếp thành hình vòng tròn xoay quanh mẫu phác thảo là một cái bàn tròn với nhiều đồ vật bên trên.
Không gian rất yên tĩnh, mọi thứ dường như ngưng đọng ở đây vì mọi người đều tập trung vẽ tranh và không quan tâm điều gì cả.
Giáo viên thì chấp tay sau lưng đi qua lại quan sát.
Lưu Bội Thu
*Màu sắc như vậy có nhạt quá không ta?*
Lưu Bội Thu
/Dùng cọ quệt thêm một lớp màu, tán đều lớp background/
Giáo viên
/Cầm chặt lấy tay cậu/
Lưu Bội Thu
!!? /Giật bắn người/
Lưu Bội Thu
/Bẽn lẽn/ C..có chuyện gì vậy cô?
Giáo viên nghiêm mặt nhìn khiến Bội Thu căng thẳng lo sợ hết sức.
Giáo viên
Màu đã đậm đến vậy rồi mà em vẫn còn muốn tô thêm ư?
Lưu Bội Thu
E...em..theo em thấy thì nó đâu có đậm đến vậy đâu ạ.
Giáo viên
Em bị mù màu à? Màu đậm đến mức chói hết cả mắc như thế mà em nói không đậm.
Giáo viên
Tôi đã nói biết bao nhiêu lần là phải tiết chế lại rồi hả?
Giáo viên
Nhìn có khác nào một mớ hỗn độn không?
Lúc này cả lớp bắt đầu bàn tán xôn xao hết cả lên, cố nhìn xem ai là người đang bị cô giáo phê bình.
Giáo viên
Các em lại đây, xem xem bạn Thu tô màu như thế này có đậm không.
Giáo viên
Nhìn xem tô như thế này thì có được gọi là đẹp như lời bạn ấy nói không.
Cả lớp nhốn nháo tụm lại, hiếu kỳ nhìn tranh của Bội Thu.
Mọi người đứng tụm lại phía sau Bội Thu, làm cậu không được thoải mái và ngượng nghịu vô cùng.
Lưu Bội Thu
/Bấu ngón tay/
Bội Thu căng thẳng tự bấu lấy ngón tay mình.
Bạn học A
Nhìn cứ như tranh tiểu học vậy, tô gì mà đậm vậy không biết, đường nét cũng không hài hòa.
Bạn học B
Đúng rồi đó, cậu ta nên chuyển đến lớp lá học đi, nhìn chói hết cả mắt, mà có khi tranh trẻ mẫu giáo vẽ còn thuận mắt hơn cậu ta.
Bạn học C
Haha nhìn buồn cười thật.
Giáo viên
/Xoay mặt nhìn bạn nữ kế bên/
Giáo viên
Còn em thì sao? Em thấy tranh bạn Thu vẽ như thế nào?
Bạn nữ đó có hơi lúng túng.
Bạn học D
D..dạ em thấy c..cũng...đẹ
Bạn nữ lúc này có hơi lúng túng trước câu hỏi của giáo viên, cô ấy bẽn lẽn liếc nhìn mọi người.
Ánh mắt và gương mặt của bọn họ như thể sẽ bổ nhào vào cấu xé nếu cô ấy thốt ra lời trái ý họ.
Bạn học D
K...không...em thấy.....
Bạn học D
Em thấy... bạn Thu cần cải thiện thêm....b..bức tranh này hơi kh..khó...khó nhìn ạ.
Dường như nghe được câu trả lời thỏa đáng, vẻ mặt cô giáo tươi tắn hẳn ra, mọi người xung quanh cũng vậy.
Bội Thu ngồi trên ghế đỏ mặt vì ngượng ngùng, cậu ủ rũ nhìn bức tranh đang dang dở. Tranh của mình được người khác chê xấu, như thể đang nói từ trước đến nay bản thân cậu không hề có năng khiếu vẽ tranh.
Lưu Bội Thu
/Siết chặc hai tay/
Lưu Bội Thu
/Giật mình ngẩn mặt lên/
Giáo viên
Em muốn nói gì hả?
Một bạn nam trong đám đông bỗng dưng đứng ra, mặt đối mặt với cô giáo, dáng vẻ rất hùng hồn.
Bạn học E
Em xin lỗi cô nhưng chúng ta không thể áp đặt thẩm mỹ của bản thân lên tranh của người khác được, cái này hình như lúc trước cô có dạy bọn em mà phải không?
Bạn học E
Mỗi người sẽ có gu thẩm mỹ cũng như cảm nhận khác nhau, chúng ta nhìn vào bức tranh này bằng những cặp mắt khác nhau, vì vậy mà có người sẽ thấy đẹp và sẽ có người thấy không vừa mắt.
Nói xong liền ngắm nghía tranh của Bội Thu, vừa ngắm vừa đánh giá khách quan.
Bạn học E
Theo em thấy thì bức tranh này nhìn tổng thể cũng không tệ, bố cục cũng không lộn xộn như các bạn vừa nói.
Bạn học E
Chỉ có điều là màu sắc hơi nổi bậc một chút, nhưng cũng không vì đó mà khiến bức tranh xấu đi chút nào, tác phẩm này mang một nét đẹp riêng của nó.
Bạn học E
Nét vẽ của bạn ấy rất đặc biệt, có thể nói là đặc biệt nhất trong những tác phẩm em từng nhìn thấy, em còn cảm nhận rõ rệt sự thoải mái và tự do của bạn ấy khi vẽ bức tranh này.
Bạn học A
Lạ thật đó, ở đây chỉ có mỗi cậu là thấy đẹp thôi, giống như lời cậu nói chắc mọi người ở đây đều sai hả?
Bạn học E
/Xoay qua nhìn bạn học nữ/
Cậu ấy dùng ánh mắt kiên định xen lẫn một chút thái độ nhìn bạn học nữ.
Bạn học E
Như tôi đã nói lúc nãy, mỗi người đều có những cảm nhận khác nhau về mỹ thuật và vẽ tranh không cần phải đi theo một khuôn mẫu nào cả.
Bạn học D
Cậu có thể thấy bức tranh này không vừa mắt nhưng cũng không thể ép người khác cảm thấy nó như bản thân được, còn sai hay không thì mọi người cứ từ từ suy nghĩ.
Nói xong anh ta liền quay mặt nhìn Bội Thu, cậu cũng đang đắm đuối nhìn anh ta với một vẻ mặt vô cùng cảm kích.
Lưu Bội Thu
/Mắt long lanh như muốn khóc/
Bạn học E
Cậu đừng quan tâm lời họ nói, biết trước lớp này toxic như vậy tôi đã không đăng ký rồi.
Bạn học B
Nè! Cậu nói gì vậy hả?
Bạn học A
Đừng tưởng văn chương lai láng rồi nói gì người ta cũng nghe, tôi thấy xấu thì nói xấu, làm người thì phải thành thật chứ. Người ta thường nói người hay nói đạo lý thường sống trái lương tâm lắm.
Bạn học E
/Không thèm để ý/
Anh ta sau đó liền rời đi mà không một lời từ biệt, lạng lùng tiêu soái hết sức.
Mặc dù là được bạn học giải vây và được an ủi nhưng trong lòng Bộ Thu vẫn thấy rất buồn vì lời nói của mọi người trước đó.
Cậu không còn lạc quan nữa mà suốt ngày rầu rĩ, buồn đến mức không còn muốn đến lớp học vẽ nữa.
Cậu cứ quanh quẩn ở ruộng rồi về nhà, không ăn thì ngủ, nói chung là không còn vui vẻ lạc quan như lúc trước.
Và hôm nay là ngày cánh đồng lúa được thu hoạch, nghĩ đến cánh đồng trơ trọi lúc thu hoạch xong trong lòng bé lại dâng lên một cảm giác tiếc nuối.
Vì vậy mới quyết định vẽ một bức lưu lại làm kỷ niệm, sau đó sẽ cất vào nhà kho cùng với những bức tranh khác.
Comments