Chương 2

Trong ánh đèn đỏ rực nhấp nháy, Takemichi ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế bọc nhung đã bạc màu, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt
Cậu đẹp, một vẻ đẹp cuốn hút đến mức người ta không thể không ngoái lại nhìn
Nhưng giờ đây, vẻ đẹp ấy bị tàn phá bởi những vết sẹo đã cũ và những vết bầm tím mới, chồng chất lên làn da từng mịn màng như sứ
Cánh cửa phòng bật mở với một cú đẩy mạnh
Người quản lý, một gã đàn ông trung niên với mái tóc được vuốt keo bóng loáng, bước vào, gương mặt cau có như muốn nổ tung
Trong tay hắn là một cọc tiền lớn, những tờ tiền được buộc chặt nhưng chẳng hề làm dịu đi cơn giận trong giọng nói
Hắn quăng cọc tiền xuống bàn, tiếng đập chát chúa vang vọng trong không gian ngột ngạt
| . . . |
| . . . |
Tao nhắc mày lần cuối đây, Takemichi !
hắn nghiến răng, ánh mắt đầy khó chịu lia qua thân hình gầy guộc của cậu
| . . . |
| . . . |
bớt chơi thuốc lại đi
| . . . |
| . . . |
Mày trông gớm thế này thì sau này ai mà dám tới đây nữa !?
Takemichi không trả lời ngay
Cậu chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ và tác động của ma túy nhìn thẳng vào hắn
Đôi mắt ấy từng trong trẻo, từng tràn đầy hy vọng, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng, như một chiếc gương phản chiếu những gì tồi tệ nhất của thế giới này
| . . . |
| . . . |
Mày nghe tao nói không, Takemichi !!!?
Hắn đập mạnh tay xuống bàn, làm cọc tiền xô lệch
Takemichi cười nhạt, một nụ cười méo mó như thể tự giễu chính mình
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
Ai thèm đến đây vì vẻ ngoài của tôi chứ ?
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
Họ chỉ cần một đêm, một chút vui vẻ…
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
đẹp hay không, quan trọng sao ?
| . . . |
| . . . |
Đừng có mà lý sự với tao!!
Gã quản lý quát lớn, ánh mắt đầy đe dọa
| . . . |
| . . . |
Đây là chổ chơi của mày hay gì ?
| . . . |
| . . . |
Đẹp là thứ duy nhất khiến mày đáng giá, hiểu chưa ?!
| . . . |
| . . . |
Nếu mà không có cái nhan sắc này thì mày đã sớm chết ở ngoài kia rồi thằng ngu ạ
| . . . |
| . . . |
Khôn hồn thì nghe lời chút đi !!
Lời đe dọa vang lên sắc lạnh, nhưng Takemichi chẳng bận tâm
Cậu gục đầu xuống, bàn tay gầy gò nhặt lấy cọc tiền trên bàn, những ngón tay run rẩy vì tác dụng của ma túy và sự mệt mỏi
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
Hiểu rồi..
Gã quản lý gằn giọng lần cuối trước khi rời khỏi phòng, để lại Takemichi một mình trong không gian nồng nặc mùi rượu và khói thuốc
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
Gớm ghiếc thì sao chứ… tao sắp chết đến nơi rồi mà..
| . . . |
4 giờ sáng
ánh đèn đường mờ nhạt trải dài trên con hẻm bẩn thỉu, phủ lên bóng dáng mỏng manh của Takemichi
Cậu lê bước trở về nhà, đôi chân nặng trĩu sau một đêm dài tại khu phố đèn đỏ
Mùi rượu và thuốc lá còn vương trên áo, hòa lẫn với sự mệt mỏi bám chặt lấy cơ thể cậu
Căn nhà nơi Takemichi ở chẳng khác gì một bãi rác công cộng
Những túi nilon, đồ ăn thừa, và cả vỏ chai rỗng chất đống khắp nơi
Không khí hôi thối ngập tràn, như muốn nuốt chửng bất cứ ai bước vào
Nhưng với Takemichi, đây là nơi duy nhất mà cậu có thể gọi là “nhà”
Khi vừa bước đến trước cánh cửa sắt han gỉ, cậu khựng lại
Ánh mắt mệt mỏi ngay lập tức bị hút về phía một người đàn ông đang nằm sõng soài trước cổng nhà mình
Gã đàn ông đó mặc một bộ vest tối màu rất chỉnh tề, nhưng lại dính đầy máu
Khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, hơi thở yếu ớt, như thể đang giằng co với lằn ranh giữa sự sống và cái chết
Takemichi đứng yên một lúc, ánh mắt lướt qua từ đầu đến chân người đàn ông lạ mặt
Nếu bỏ qua những vệt máu bẩn và biểu cảm đau đớn, thì hắn quả thật rất điển trai
Đôi mắt nhắm nghiền, làn da tái nhợt nhưng vẫn giữ nét quý phái, mũi cao thẳng và đường nét góc cạnh
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
Ai đây…?
Cậu cúi xuống, ngồi xổm ngay cạnh người đàn ông
Mùi máu tanh xộc lên mũi, nhưng Takemichi đã quá quen với những thứ kinh tởm hơn cả thế
Đôi mắt cậu dừng lại ở bàn tay của người đàn ông thon dài và lạnh ngắt
Cậu vươn tay, chạm nhẹ lên khuôn mặt hấp hối ấy
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
Nè…
Takemichi khẽ gọi, giọng trầm và hơi khàn sau một đêm dài
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
Có muốn tao cứu mày không ?
Không có câu trả lời
Người đàn ông chỉ khẽ cựa mình, đôi môi khô khốc mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng không thể
Máu từ vết thương trên người hắn chảy thấm xuống nền đất, loang ra thành một vệt lớn dưới ánh đèn mờ
Takemichi ngồi lặng vài giây, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xa lạ kia
Cậu tự hỏi liệu mình có nên quan tâm không
Một kẻ như cậu người mà cuộc đời chẳng còn gì để mất liệu có lý do gì để cứu một người đàn ông không quen biết, có thể là một tội phạm, một kẻ nguy hiểm?
Nhưng rồi cậu bật cười khẽ
Nguy hiểm ? Tội phạm ? Nếu đúng thật thì cứu xong giết quách cậu đi cũng được… sống cũng mệt quá rồi
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
Nhìn mày như sắp chết rồi, nhưng vẫn đẹp trai thật đấy
cậu lẩm bẩm, rồi đứng dậy
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
Được thôi tao sẽ cứu mày..
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
Mày nợ tao một mạng đấy nhé
Takemichi kéo cánh cửa sắt cũ kỹ, tiếng kẽo kẹt vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng
Cậu cúi xuống, kéo người đàn ông vào trong nhà
Bộ vest đắt tiền của hắn ngay lập tức bị bẩn bởi lớp rác thải vương vãi khắp sàn, nhưng cậu không quan tâm
Takemichi đặt hắn nằm xuống tấm chăn cũ rách, rồi nhanh chóng tìm một chai rượu cồn và vài mảnh vải sạch
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
Đừng có chết đấy…
Takemichi lẩm bẩm, bắt đầu lau sạch máu trên người hắn
Hanagaki Takemichi
Hanagaki Takemichi
Tao không muốn vác xác mày đi đâu…
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play