Chap 5: Chia Sẻ Trong Im Lặng

Buổi chiều hôm đó, trời dịu mát, ánh nắng cuối ngày len lỏi qua những tán lá, phủ lên sân trường một sắc vàng nhạt. Sau giờ học, em đang thu dọn sách vở thì nghe tiếng gọi từ phía sau.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Văn, cậu có rảnh không? Mình muốn ra ngoài nói chuyện một chút.
Em giật mình, nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên. Thường ngày, Nguyên là người hay cười, tỏa sáng như ánh mặt trời, nhưng hôm nay, đôi mắt cậu lại thoáng buồn, mang một vẻ mệt mỏi lạ thường.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ừ, được chứ. Đi đâu cũng được.
Cả hai cùng đi bộ trên con đường dẫn đến công viên gần trường. Tiếng lá cây xào xạc trong gió chiều, xen lẫn tiếng chim hót thưa thớt. Anh bước chậm rãi, đôi mắt nhìn về phía trước như đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man.
Khi đến một băng ghế đá khuất trong bóng cây, anh ngồi xuống, im lặng một lúc lâu trước khi lên tiếng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Văn, cậu có khi nào cảm thấy... gia đình là nơi khiến cậu nghẹt thở không?
Câu hỏi của anh làm em khựng lại. em không ngờ anh, người luôn vui vẻ, lại mang trong lòng những cảm xúc như vậy. em ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Có chuyện gì sao, Nguyên? Cậu có thể kể cho mình nghe mà.
Anh hít một hơi thật sâu, rồi cúi đầu, giọng nói trầm xuống:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ba mẹ mình... họ luôn cãi nhau. Mình không biết từ bao giờ nữa. Có khi mình còn cảm giác như họ chẳng yêu thương mình nữa. Mỗi lần ở nhà, mình chỉ muốn trốn đi đâu đó, nhưng lại chẳng có nơi nào để đi cả.
Em nhìn anh, lòng em thắt lại. Em chưa từng nghĩ rằng anh – người mà em luôn ngưỡng mộ vì sự mạnh mẽ và vui vẻ – lại phải đối diện với những nỗi buồn như thế này.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nguyên, cậu không cô đơn đâu. Cậu còn có mình mà.
Anh ngẩng lên nhìn em, đôi mắt đỏ hoe, nhưng lại nở một nụ cười nhẹ.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu thật sự tốt, Văn. Nhiều lúc mình nghĩ, nếu không có bạn bè, chắc mình chẳng biết làm thế nào nữa.
Cả hai ngồi yên lặng bên nhau một lúc lâu. Không gian như ngừng lại, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ và hơi ấm từ sự hiện diện của đối phương. Em muốn nói rất nhiều điều – muốn an ủi, muốn bày tỏ rằng em sẵn sàng làm mọi thứ vì anh. Nhưng em lại không thể thốt ra thành lời. Nỗi sợ mất đi tình bạn này khiến em câm lặng.
Anh khẽ dựa đầu vào vai em, như thể tìm kiếm một chút yên bình trong khoảnh khắc này.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ở bên cậu, mình cảm thấy dễ chịu hơn. Cậu giống như người mà mình có thể tin tưởng nhất.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
//thầm nghĩ// Nguyên, cậu có biết không? Mình không chỉ muốn là người cậu dựa vào lúc buồn. Mình muốn là người cậu thật sự cần trong cuộc đời này.
Trời bắt đầu chuyển tối. Anh đứng dậy, mỉm cười với em.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cảm ơn cậu đã lắng nghe mình hôm nay. Thật sự, mình thấy nhẹ lòng hơn nhiều.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không có gì đâu. Lúc nào cậu cần, mình cũng ở đây mà.
Anh nhìn em thêm một lúc, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Anh quay lưng bước đi, để lại em một mình dưới ánh hoàng hôn nhạt dần.
Em ngồi đó, tay nắm chặt lại, lòng đầy mâu thuẫn. Em biết rằng mỗi lần anh chia sẻ, em càng lún sâu vào tình cảm này. Nhưng liệu sự im lặng của em có phải là cách tốt nhất để bảo vệ mối quan hệ giữa họ?

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play